
âm thầm cười, ung dung nhìn nàng chạy
sượt qua vai hắn, bỗng một mùi hương thoang thoảng bay tới mũi - tuy rằng mùi
cực nhẹ và đã bị hương dầu hoa quế lấn át. Có thể là vì cả người ướt đẫm, dầu
bôi tóc cũng bị giội trôi không ít, nên mùi hương kia mới bất chợt lộ ra.
Hắn vươn tay nhanh như chớp, bắt lấy cánh tay Đàm Xuyên, nàng lắp bắp hoảng
sợ, vội quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phó Cửu Vân, hắn đang cười, mặt mày giãn
ra, mang một loại hồn nhiên đặc biệt.
“…Thấy ngươi đáng thương, hai tiễn bạc này trả lại ngươi vậy, lần sau mua
loại dầu hoa quế tốt một chút.”
Nhét bạc vào bàn tay ướt át lạnh buốt của nàng, lại vỗ vỗ gương mặt nhem
nhuốc không còn nhìn ra hình dáng, buông tay.
Tâm tình hắn đột nhiên trở nên tốt lắm.
–––––
Zinny: Ta ngày càng đổ Cửu Vân ca a ~~~
Ngày đầu tiên vào bên trong chính là náo loạn như vậy, nghe nói tối hôm đó
tổng quản sự thiếu chút nữa bị đuổi đi, Huyền Châu tức giận chuyện ông ta làm
bẩn điện Ngưng Bích, lập tức bắt ông ta thu dọn quần áo cuốn xéo. Tổng quản sự
tuổi tác đã cao còn khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng. Sau đó các đệ tử
khác khuyên can, nói rằng ông ta đã làm ở trong này hai mươi năm, dù sao cũng
nên nể mặt ông ta một chút, ông ta mới được tiếp tục làm quản sự.
Đám tạp dịch được chứng kiến uy nghiêm của Huyền Châu, mới hiểu rằng trong
này cũng nào phải chốn tiên cảnh gì, trái lại còn đáng sợ hơn so với phía ngoài.
Người ta đã làm quản sự ở đây hai mươi năm mà còn chẳng được nể nang, nói chi
đến đám người tầm thường bọn họ? Từ đó liền chuyên tâm làm việc, những nam tạp
dịch không dám mơ tưởng chuyện bất chính, những nữ tạp dịch xóa hết lớp trang
điểm, vứt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu.
Cũng may phía trong này rộng lớn, có nhiều phòng ở, cứ hai người ở chung một
sân viện còn bỏ trống, đãi ngộ này so với bên ngoài còn tốt hơn bội phần.
Tối hôm đó, ngoài việc Thúy Nha vẫn thất vọng vì ngất xỉu vào đúng thời điểm
mấu chốt, không được thấy hai vị Tử Thần và Huyền Châu đại nhân, làm cho hai tai
Đàm Xuyên không lúc nào được yên, còn lại mọi chuyện đều suôn sẻ.
Sáng sớm một ngày sau đó, mọi người lục tục cầm theo lệnh bài tới phòng tạp
dịch nhận công cụ, Đàm Xuyên thấy Thúy Nha vẫn bĩu môi phụng phịu, mặt mũi ỉu
xìu, liền cười hỏi: “Rốt cuộc là em bực bội vì chưa được Cửu Vân đại nhân hôn,
hay là vì chưa được thấy Huyền Châu đại nhân bọn họ?”
“Cả hai.” Thúy Nha dụi dụi mắt, đứa nhỏ này cả đêm bực bội ngủ không yên, mí
mắt sưng húp như thể vừa bị người ta đánh, “Xuyên tỷ, tỷ nói xem vì sao em lại
vô dụng như vậy, đúng thời khắc mấu chốt lại mất mặt xấu hổ?”
Đàm Xuyên trong lòng có quỷ, ha ha cười gượng hai tiếng, thử hỏi dò: “Vậy…
Vậy nếu em thực sự được Cửu Vân đại nhân hôn, em làm sao bây giờ?”
[ trong lòng có quỷ: đang làm việc xấu nên cảm thấy bất an '>
“Gì mà làm sao bây giờ? Hôn thì hôn chứ sao… Em cũng đâu dám mơ được gả cho
hắn, chỉ muốn hôn một cái coi như thỏa giấc mộng.”
Té ra … Té ra người ta nghĩ thông suốt như vậy, đúng là nàng làm chuyện thừa
rồi. Đàm Xuyên nhớ tới chuyện hôm qua chính mình suýt bị Phó Cửu Vân nhận ra,
lần này đến phiên nàng buồn bực, nghiến răng kẽo cà kẽo kẹt.
Lúc này trước cửa phòng tạp dịch đã xếp thành một hàng dài, đám tạp dịch đâu
vào đấy căn cứ theo lệnh bài mà nhận công cụ. Đến lượt Đàm Xuyên, đưa ra lệnh
bài, lại chỉ nhận được một bình sứ nhỏ và một cái muỗng bạc. Nàng tỉ mỉ xem xét
thật lâu, cũng không hiểu nổi hai thứ này sử dụng thế nào.
“Chăm sóc hoa viên, chẳng lẽ không cần đến thùng đựng nước hay đòn gánh gì đó
sao?” Đàm Xuyên khiêm tốn hỏi nữ quản sự.
[ hoa viên: vườn hoa '>
Nữ quản sự còn rất trẻ và xinh đẹp, vẻ mặt ngây ngô hỏi lại nàng: “Thùng đựng
nước với đòn gánh là muốn dùng thế nào?”
“Chính là để gánh phân bón, tưới hoa viên ấy, không có phân bón làm sao hoa
tươi tốt được?”
“Phân bón?!” Nữ quản sự biến sắc mặt, “Thứ bẩn thỉu như vậy sao có thể đem
vào Quỳnh Hoa Hải! Ngươi, ngươi nghìn vạn lần không được làm càn!”
Đàm Xuyên vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Tiểu nhân không dám, xin quản sự chỉ
giáo.”
Nữ quản sự còn chưa hết rùng mình: “Trong Quỳnh Hoa Hải đều là hoa tiên cỏ
tiên, mỗi ngày chỉ cần mang bình sứ tới Thiên Thượng Trì múc đầy nước, nhỏ trên
mỗi loại hoa cỏ một giọt, rất đơn giản.”
Quả là rất đơn giản.
Đàm Xuyên tự thấy hình tượng mình trong mắt quản sự, má trái viết Thô Bỉ, má
phải viết Nông Cạn, trên trán là 2 chữ “Tục Nhân” thật to phát sáng lấp lánh, vì
vậy tục nhân rất biết điều mà xin cáo lui.
Đi được một nửa, lại lộn trở lại, dè dặt cười làm lành: “Vậy … Xin hỏi Thiên
Thượng Trì là ở đâu?”
Ánh mắt nữ quản sự nhìn nàng cho biết, đỉnh đầu nàng lại xuất hiện thêm 2 chữ
“Ngu Xuẩn” rồi.
Hai lần trước Đàm Xuyên tới núi Hương Thủ, một lần mới chỉ nhìn qua loa, một
lần thì không có lòng dạ mà quan sát, mười nơi thì có đến hơn tám nơi nàng chưa
đi qua. Hôm nay vào được đến đây, dứt khoát phải xem cho đủ. Núi tiên đất lành,
cảnh vật không chỉ đẹp, mà còn khiến người ta sợ hãi thán phục thật trái với lẽ
thường. Thí dụ như Quỳnh Hoa Hả