
rong áo, trên lưng lạnh toát, thấm đẫm mồ
hôi.
“Cửu Vân đại nhân, hai tiễn bạc kia…” Nàng đuổi theo hắn, trên mặt lộ vẻ
luyến tiếc không rời.
“Nơi này đang ầm ĩ chuyện gì?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên tại cửa điện,
thanh âm tuy không lớn, nhưng trong nháy mắt ngăn chặn toàn bộ tiếng nói chuyện
hỗn loạn, bọn tạp dịch phút chốc liền im ắng.
Đàm Xuyên cảm thấy như bị quất một roi vào lưng, đứng sững lại.
Xoay người, hít thở, bình ổn nhịp tim. Khi còn chưa thấy nàng ta, nàng không
ngờ rằng mình dĩ nhiên bình tĩnh như vậy, có thể đứng thẳng lưng, lẳng lặng mà
nhìn nàng ta.
Huyền Châu đứng tại cửa điện Ngưng Bích, từ dáng vẻ đến phong cách đều vô
cùng lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng phải nói nàng ta quả thực tuyệt đẹp, dù là khi
nàng ta tàn nhẫn xỉ nhục nàng năm đó, ánh mắt cay nghiệt, lời nói như đao, cũng
là cay nghiệt đến tuyệt đẹp, không thể tìm ra khuyết điểm. Tuy nhiên hoàn toàn
trái ngược với vẻ ngạo nghễ trên mặt, tay nàng ta lại đang dịu dàng khoác một
cánh tay khác, một cánh tay áo màu tím.
Tả Tử Thần cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mắt Đàm Xuyên, không có gì
khác với trước kia, hai mắt khép hờ, gương mặt vô cùng thanh nhã. Nụ cười khuynh
thành trên đài Triêu Dương năm đó, dường như mới chỉ hôm qua.
Thẳng cho đến khi bất ngờ dời tầm nhìn, Đàm Xuyên mới phát giác chính mình
chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại hắn, hai tay nàng không biết đã xiết chặt
thành thành nắm đấm từ khi nào, không thể kiềm chế run rẩy, trong ngực có cảm
giác đau đớn ngột ngạt.
Chỉ trong khoảnh khắc, Đàm Xuyên nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện. Chẳng
biết có phải con người ai ai cũng đều như vậy không, những việc tốt đẹp hạnh
phúc thì quên nhanh, cuối cùng trong kí ức vĩnh viễn là những nỗi cay đắng thống
khổ khó nói nổi thành lời. Nàng nhớ chính mình đã mấy đêm không ngủ chạy tới núi
Hương Thủ ra sao, nhớ rõ đêm đó mưa rơi tầm tã thế nào. Nhớ đã quỳ một ngày một
đêm trước cửa phòng Tả Tử Thần, lời cầu xin vẫn không được mảy may đáp lại. Nhớ
cả giọng nói lạnh như băng của Huyền Châu: Chàng chỉ lo ngươi không chết
sớm.
Những tưởng quên rồi, nhưng đã nhớ ra lại càng thấm sâu vào máu thịt, bất kể
thế nào cũng không quên nổi. Thi thoảng mộng mị nửa đêm, lại luôn mơ thấy chàng
thiếu niên năm nào nắm nhành liễu dài đập khẽ vào đầu nàng, tiếng nói dịu dàng:
Nha đầu ngốc, sao lại bứt râu của cây liễu tinh?
[ cây liễu đã thành tinh/yêu tinh liễu '>
Cuối cùng một ngày khi nàng thức giấc, không có nước mắt cũng không có đau
đớn, những gì còn lại chỉ là một mảnh mịt mù. Đột nhiên hiểu ra tất cả.
Đại để tình cảm mà trái tim con người chứa được cũng chỉ có hạn, không thể
nhiều hơn, nàng thích loại tình cảm yếu đuối chỉ biết bảo vệ chính mình, còn có
loại tự lừa gạt chính mình.
Lúc này dường như đã có thể khá bình tĩnh mà ngẩng đầu, Đàm Xuyên xoay cái cổ
cứng ngắc của mình, liếc nhìn Tả Tử Thần phía bên kia một cái, rồi lại liếc một
lần nữa, lại một lần nữa.
“Làm sao vậy? Mí mắt ngươi bị co giật sao?” Phó Cửu Vân đột nhiên mở miệng,
xem ra rốt cuộc chịu không nổi một nữ nhân xấu xí ngoáy ngó trước mặt mình.
Đàm Xuyên vội cúi đầu: “Không, không có… Hai vị đại nhân kia mỹ mạo như vậy,
quả là thiên nhân hạ phàm, tiểu nhân nhìn mà choáng váng…”
[ thiên nhân: người trời '>
Thanh âm của nàng không lớn, thế nhưng trong điện chợt yên ắng, những lời này
vang lên đột ngột, mọi người đều bất giác quay qua nhìn nàng, cho rằng lá gan
nàng thực không nhỏ.
Tả Tử Thần đột nhiên lui một bước, bưng mũi hắt xì một cái, không lâu sau,
lại hắt xì cái nữa. Mọi người ngây ngốc nhìn nam tử tuấn mỹ tựa thiên nhân kia
liên tiếp hắt xì không ngừng. Hình tượng kia… ai da, đương nhiên vẫn rất tỏa
sáng.
Đàm Xuyên quay đầu đi không nhìn hắn, thì ra cái mũi mẫn cảm với các loại mùi
của hắn cho dù tu tiên cũng chẳng cải thiện chút nào.
Huyền Châu nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Trong điện đều là mùi khó
ngửi, mang nước đến.”
Thân phận nàng ta đặc biệt, ở núi Hương Thủ vẫn có bốn tỳ nữ hầu hạ, vừa phân
phó một tiếng, bốn tỳ nữ đã múc đầy bốn thùng nước từ ao bên ngoài, xách tới
cửa.
Huyền Châu lạnh nhạt nói: “Hắt.”
“Ào ào”, Đàm Xuyên đột nhiên cảm thấy toàn thân mát lạnh, nàng đứng ngay phía
trước, bốn thùng nước thì có tới hơn phân nửa giội vào người nàng, lạnh thấu đến
tận tim.
“Hắt tiếp.” Huyền Châu nhìn du long hí phượng [chắc là hình khắc con rồng với
con phượng hoàng'> trên xà điện, cất giọng thờ ơ.
Đến khi đã hắt hơn mười thùng nước lạnh, đám tạp dịch mới phản ứng, gào khóc
quỳ gối xin tha thứ, nàng ta lại làm như không thấy, chỉ lấy từ trong ngực ra
một chiếc bình sứ, mở nắp, huơ huơ trước mũi Tả Tử Thần.
Bốn tỳ nữ nhìn mặt đoán ý, lớn tiếng quát: “Ngu xuẩn không biết điều! Còn
chưa cút?!”
Đám tạp dịch khóc thút thít, chạy ào ra khỏi điện Ngưng Bích. Đàm Xuyên lau
mặt một cái, lại thấy tay dính đầy son phấn, không khỏi cười khổ, tự biết gương
mặt mình hiện giờ khó coi vô cùng. Nàng cũng chẳng lau mặt nữa, chạy theo đám
người, thừa dịp lộn xộn rời đi.
Phó Cửu Vân khoanh tay đứng bên cạnh