
nhân si tình, xem ra hắn
làm nàng thất vọng rồi. Nguyên lai nam nhân nào cũng như nhau, nàng sai rồi,
thực sự sai rồi, ngay từ đầu, càng không nên hi vọng quá nhiều vào hắn.
Theo hắn đã nhiều năm, nàng không phải ngu ngốc, đương
nhiên hiểu được câu nói kia có nghĩa là gì. Người ta thì có mới nới cũ, mà nàng
lại thích cũ ghét mới.
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu nhìn vào khoảng không mênh
mông trước mặt, chẳng biết phải đi đâu. Lão công không cần nàng, muội muội đã
lập gia đình, hơn nữa còn gả cho huynh đệ của nam nhân kia, nàng thực sự không
biết phải đi đâu mà. Được rồi, nàng vẫn còn một nơi để về. Xem ra, nàng có thể
quay về Hồ Châu, về nhà cũ của mình.
“Ngâm Ngâm?” Thanh âm của Phương Chấn Hiên lần thứ hai
vang lên.
Bạch Mạn Điệp nhìn hắn, tron mắt có chút ánh sáng chớp
động.
“Nàng làm sao vậy?” Bạch Mạn Điệp vừa khỏi, hắn liền
đuổi theo, nhưng lại không gặp được hình bóng của nàng. Hắn nguyên bản đang lơ
đãng trên đường đi dạo nửa ngày, thế nhưng vô tình lại gặp được nàng. Nàng có
chút thất thần, tựa hồ là không ổn lắm. Mới chia tay một lát, nàng sao lại
thành như vậy?
“Phương đại ca, khi nào rời khỏi đây?” Nàng bình tĩnh
hỏi.
“Không biết.” Hắn vẫn chưa tìm được Quỷ Y.
“A.” Bạch Mạn Điệp thì thào nói nhỏ, “Ta muốn trở lại
Hồ Châu.”
“Sao?”
“Hắn có nữ nhân khác rồi, ta không còn nơi nào để đi
nữa, chỉ có thể về nhà.” Bạch Mạn Điệp vẫn ngẩn ngơ như cũ.
“Cái gì?” Phương Chấn Hiên cố gắng đè nén xúc động,
tên kia cư nhiên dám đối xử với nàng như vậy?
“Đừng ngạc nhiên, kỳ thực ta với hắn trước nay vẫn
không có gì. Sau khi rời khỏi Phương gia, chúng ta vẫn tương kính như tân. Ta
không xinh đẹp, cũng chẳng ôn nhu, tính tình bá đạo, chả trách hắn không thích
ta.”
Dòng người thưa thớt, một đôi tuấn nam mỹ nữ đứng ở đó
đó, nhàn nhã nói chuyện phiếm với nhau, tựa hồ có chút quái dị.
“Nàng có cái tốt của nàng” Hắn lần thứ hai thốt ra,
chỉ là tên kia không biết thưởng thức.
Bạch Mạn Điệp cười tự giễu, “Vậy sao?” Vậy hắn tại sao
không cần nàng?
Đúng rồi, nghe nói nữ nhân kia theo hắn đã nhiều năm,
có thể ngay từ đầu hắn chỉ xem nàng như đồ chơi của hắn. Hay là hắn nghĩ, đem
võ lâm đệ nhất nữ sát tinh biến thành nữ nhân hiền dịu, tương đối thú vị. Nhất
định là như vậy rồi, nếu không hắn sao lại không muốn thành thân với nàng? Hắn
cũng không biết nàng đã gả cho hắn a. Nếu thực sự yêu nàng, nên chân chính lấy
nàng. Chứ không phải đem nàng về phủ, tùy tiện nói một câu “Nàng là phu nhân.”
“Đúng vậy, Ngâm Ngâm, nếu nàng không chê, ta có thể
chăm sóc nàng.”
Bạch Mạn Điệp tự tiếu phi tiếu, “Thế nào chăm sóc?”
Phương Chấn Hiên biết mình đường đột, vội hỏi, “Chúng
ta vĩnh viễn là bằng hữu, nếu như nàng nguyện ý, tạm thời ta sẽ chăm sóc nàng,
chờ nàng nghĩ thông rồi hẳn tính tiếp.”
“Thật sự có thể?” Nàng lộ ra vẻ tươi cười chán ngán.
“Có thể.”
“Ta muốn quay về Hồ Châu.” Nàng muốn một mình yên tĩnh
một chút.
“Ta có thể bảo vệ nàng.” Hắn thực sự điên rồi, chỉ vì
muốn ở bên cạnh nàng, lời như vậy cũng có thể nói ra.
Trong mắt nàng hàm chứa tiếu ý, không nói gì thêm.
Bọn họ võ công không tệ, thậm chí Bạch Mạn Điệp so với
hắn còn lợi hại hơn, hắn bảo hộ nàng? Không cần, có gì phải là nàng bảo hộ hắn.
“Ngâm Ngâm, một nữ tử như nàng một mình lên đường
không tiện lắm, để ta hộ tống nàng.”
Nàng hít sâu một hơi, “Cảm tạ.” Nàng có bệnh, thực sự
không tiện đi một mình. Tới lúc phát cuồng vẫn cần người chiếu cố.
Hành trình chính là bị Lương Ngọc Phượng làm lỡ.
Có lẽ là do ăn phải thứ gì dơ bẩn, trước khi xuất
phát, Lương Ngọc Phượng vội vàng bước vào nhà xí rồi ngồi đó không ra. Có người
nói là bị tả nghiêm trọng, cộng thêm toàn thân nổi đầy chấm đỏ, hô hấp lại kỳ
lạ bất thường.
Chấm đỏ kia xem chừng là bệnh truyền nhiễm, cả Thiên
Cơ các các chủ cũng nhiễm phải thứ bệnh này, không may, các chủ phu nhân Độc
Nương Tử cùng nha hoàn Tiểu Sai đã sớm tới Tuyệt Tình Cư làm khách, nghe nói
trong vòng năm ba ngày sẽ không trở về. Người của Thiên Cơ các đã tới thỉnh vô
số lần, mỗi lần đều bị Lãnh phu nhân công kích, lần cuối cùng, đích thân Tuyệt
Tình Kiếm Khách đeo kiếm ra gác ở trước cử, ai tới quấy rầy thê nhi hắn nghỉ
ngơi hắn đều sẽ giết không tha. Không cần vàng cũng được Tuyệt Tình Kiếm Khách
đích thân phục vụ, thực sự là có lời a. Thế nhưng… ai lại dám bước thêm bước
nào vào Tuyệt Tình Cư nữa, bởi bọn họ biết không hưởng nổi phục vụ của hắn.
Đi tả suốt một ngày một đêm, cơ thể Lương Ngọc Phượng
đã muốn mất hết nước, thế nhưng vị đại sư huynh vô nhân tính kia lại kiên quyết
kéo nàng đi. Thậm chí còn hung ác bảo rằng nàng không đi, hắn đi.
Lương Ngọc Phượng vì bất đắc dĩ, chỉ có thể lôi thân
thể mềm nhũn cùng bọn họ khởi hành. Lương Ngọc Phượng ngồi trên bảo mã của
mình, toàn thân khom xuống, vẻ mặt cầu xin suốt dọc đường Thương Mang trấn, thế
là đã thảm nay còn thảm hơn.
Vốn dĩ Hàn Phi kiên quyết muốn đỡ nàng, thế nhưng bị
nàng cự tuyệt, trên người nàng nổi đầy chấm đỏ, đến giờ còn không tra rõ nguyên
nhân. Nàng rất sợ là bệnh truyền nhiễm nên không cho Hàn Phi