
gặp phải Đông Phương
Vũ, hắn sẽ là một nhân tuyển tốt, đáng tiếc lòng nàng thủy chung vẫn dành cho
Đông Phương Vũ, đành chỉ có thể xin lỗi Phương Chấn Hiên.
Phương Chấn Hiên ngừng một chút, ân cần hỏi, “Có đói
bụng không.”
Trong trí nhớ của hắn, nàng luôn là nữ nhân hoạt bát,
nhiều lời, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Không biết có phải Sáo Ngọc
Công Tử đối với nàng không tốt? Nàng không được hạnh phúc?
“Không đói.” Bạch Mạn Điệp đưa mắt lên nhìn hắn,
“Phương đại ca, chúc mừng ngươi.”
”Cái gì?”
“Nghe nói mẫu thân Vân Băng Tâm năm đó được xưng là võ
lâm đệ nhất mỹ nhân, Vân Băng Tâm tiểu thư chách cũng không tệ.”
Phương Chấn Hiên cười khổ, “Thì đã sao?” Ngay cả võ
lâm đệ nhất mỹ nhân đương thời hắn còn thấy chướng mắt, căn bản sẽ không có
hứng thú với Vân Băng Tâm kia. Hắn cuối cùng lại đáp ứng hôn sự này chỉ vì lòng
hắn đã chết. Nếu hắn không thể lấy nữ nhân mình yêu thương nhất thì lấy ai cũng
có phân biệt gì? Nếu cả hai nhà đều muốn tiến hành cuộc hôn nhân này, mà vị Vân
tiểu thư kia không phản đối, hắn đành tiếp nhận (Ai nói không phản đối, Vân
tiểu thư kia vô cùng phản đối chuyện hôn sự này.)
“Ách, nếu lấy nàng thì nên tốt với nàng một chút.”
Phương Chấn Hiên ánh mắt nóng rực nhìn Bạch Mạn Điệp,
trong đó có vô vàn tưởng niệm, vô vàn tình ý không hề e ngại lộ ra.
Hắn thích nàng, hắn biết, thế nhưng không biết tình
cảm bản thân đối với nàng lại mãnh liệt như vậy. Cho đến khi nàng không từ mà
biệt rời xa hắn, hắn biết biết mình đối với nàng đã đến mức vô phương chữa
khỏi. Tưởng niệm của bản thân đối với nàng ngày một mãnh liệt, nàng đã trở
thành một vết thương trong lòng hắn, chỉ cần chạm nhẹ vào, sẽ cảm thấy đau đớn.
Hắn chậm rãi nhướng đôi mày kiếm, nhẹ giọng nói, “Chách
chắn.” Hắn lãnh huyết, đó là chuyện giang hồ ai ai cũng biết. Thế nhưng hắn
trọng chữ tín, nếu đã đáp ứng Bạch Mạn Điệp đối tốt với Vân Băng Tâm, nhất định
sẽ không bạc đãi nàng.
Bạch Mạn Điệp trầm mặc nửa ngày, chậm rãi mở miệng,
“Chấn Hiên, có thể Vân cô nương là một nữ tử tốt.”
“Có thể.” Ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, có chút
xuất thần. Nữ tử đặc biệt nhất thiên hạ hắn đã gặp qua, còn ai có thể lọt được
vào mắt hắn?
“Ách, khi nào thành thân.”
“Không biết.” Có người nói vị Vân tiểu thư kia thân
mang trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh, tùy thời có thể đến gặp Diêm Vương.
“Dạo này có khỏe không?” Nàng biết đề tài này rất khô
khan, thậm chí là ấu trĩ đến ngu ngốc, nhưng nàng không tìm được đề tài nào
nữa.
“Hoàn hảo.” Hắn mỉm cười, vẻ tươi cười kia có thể mê
chết nữ nhân trong thiên hạ, “Còn nàng?”
“Ta…” Bạch Mạn Điệp buông mi, có thể nói là khỏe
không? Thân mang quái bệnh, lão công lại đi cùng nữ nhân khác.
Thần sách của nàng đã nói cho hắn biết đáp án. Nàng
không tốt, vô cùng không tốt. “Hắn… không tốt với nàng sao?” Hắn ôm một tia hi
vọng muốn nhìn nàng, tựa hồ có nhìn vĩnh viễn cũng không đủ. Cho tới bây giờ,
hắn mới giật mình phát hiện, nàng vẫn một thân cô nương trang phục. Cứu nàng đã
ba ngày, cư nhiên không phát hiện ra chi tiết này, thực sự là ngốc a. Trước nay
nàng vẫn mặc trang phục này, khiến hắn nhất thời không để ý. Nếu không phải lúc
này nhìn kỹ nàng, lại nghĩ đến nàng là đã là hoa có chủ, không biết tới khi nào
hắn mới phát hiện ra.
Bạch Mạn Điệp khẽ cắn môi, có chút khó xử, “Có lẽ là
có nữ nhân khác rồi.” Trước mặt nam nhân từng thích mình nói xấu lão công, hậu
quả rất nghiêm trọng.
“Cái gì?” Phương Chấn Hiên khiếp sợ. Chết tiệt, tên
kia cư nhiên dám có nữ nhân khác. Nói vậy là Ngâm Ngâm đã bị bỏ rơi, chả trách
nàng một thân cô nương trang phục. Cái tên kia đúng là không biết thưởng thức
mà, nàng là nữ tử độc nhất vô nhị trên thế gian, hắn cư nhiên dám bỏ rơi nàng,
quả thực là đầu óc có vấn đề rồi.
Bạch Mạn Điệp cười khổ, “Ta thấy hắn đi cùng nữ nhân
khác.” Cụ thể thế nào thì không rõ lắm.
Phương Chấn Hiên dùng sức đập bàn một cái, thiếu chút
nữa cái bàn muốn vỡ ra, “Quá đáng.” Hai người tuy ở cạnh nhau không lâu, nhưng
hắn đã sớm nhìn thấu tính tình Bạch Mạn Điệp. Nàng là một nữ nhân tâm cao khí
ngạo, giàu lòng tự trọng, Sáo Ngọc Công Tử làm vậy, chách hẳn đã tổn thương
nàng sâu sách.
Nàng cười cười, thế nhưng ẩn sau nét cười kia là nét
thê lương cùng cô độc.
“Ngươi đừng kích động như vậy, ta không sao.” Có đôi
khi, mắt thấy chưa hẳn là sự thật, Bạch Mạn Điệp hiểu rõ chuyện này, tạm thời
không nên kết luận vội.
“Ngâm Ngâm…” Hắn mở miệng, có gì đó định nói nhưng lại
thôi.
“Đa tạ ngươi đã cứu ta, ta cần phải trở về.” Nàng mất
tích ba ngày, chách chắn Lăng Tương bọn họ sẽ lo lắng.
Bạch Mạn Điệp nhàn nhạt liếc hắn một cái, đứng dậy.
“Ngâm Ngâm.” Phương Chấn Hiên thốt lên, “Ta vĩnh viễn
không ghét bỏ nàng, nếu như hắn không tốt, nàng có thể chọn lại lần nữa. Nàng
nói đúng, ta kiêu ngạo tự đại, thế nhưng ta đã thay đổi rất nhiều, có thể, nàng
sẽ thích ta.” Nguyên bản hắn muốn triệt để buông tay với nàng, thế nhưng nàng
tựa hồ không được ổn lắm, đã cho hắn một tia hi vọng.
Bạch Mạn Điệp dừng bước, hít sâu một hơi, “Chấn Hiên,
hà tất gì?”