
phút sau, mới thấy chỗ anh
gửi đồ gần đường, anh trực tiếp đẩy cô vào bên trong.
"Không phải bảo cậu đợi tôi ở trạm tàu điện ngầm sao? Đang tốt sao bỗng dưng chạy
đến tiệm internet làm gì?" Đàm Thư Lâm quát ầm lên, “Mẹ nó, hại ông đây
đi nhiều đường như vậy!”
Hải Nhã sững sờ một lúc lâu mới phản ứng được, do dự hỏi: "Đồ tết đây à?"
Đàm Thư Lâm không nhịn được chỉ vào một cái ghế: "Cô ngồi đợi ở đây đi."
Lần này chờ mười phút, Đàm Thư Lâm đã đi ra, trong tay ôm một thùng giấy
lớn, nhíu mày than phiền: "Nặng chết đi được! của cậu đây!"
Hải
Nhã vốn đã chuẩn bị tinh thần để nghe anh ta nhục nhã như lần trước,
nhưng không ngờ được lại lại được cậu ta bảo vệ một lần, bây giờ trong
lòng đã bình tâm trở lại, suy nghĩ một chút, vẫn muốn nói lời cảm ơn với cậu ta: “Cái đó. . . . . . Lúc vừa rồi cảm ơn anh, thật ra thì tôi
không sao."
Đàm Thư Lâm nhíu mày lại thành chữ xuyên, chán ghét
nói: “Cũng may có cậu không có việc gì, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tôi
sớm muộn gì cũng bị mẹ tôi làm phiền chết."
Kể từ anh biết nhà cô cố ý muốn kết thân với gia đình mình đến nay, hai người bọn họ hình như chưa bao giờ bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện nhiều với nhau, lúc này
nói chuyện tuy không thể nói là “Bình tĩnh hòa nhã”, nhưng so với lòng
khinh thường và địch ý của anh ta trước đây tốt hơn nhiều. Hải Nhã nhớ
đến bức thư của mẹ, còn có những giọt nước mắt đêm hôm đó của cô, suy
nghĩ mãi, vẫn quyết định xoay chuyển mọi chuyện xem như thế nào: “Thư
Lâm, cậu sống ở gần đây à? có cơ hội có thể đi thăm một chút được
không?”
Đàm Thư Lâm ngay lập tức giống như bị điện giật nhảy dựng lên, phản ứng rất lớn, vẻ mặt hơi tức giận vừa rồi cũng trở nên khinh
thường như trước đây.
"Tôi biết ngay là các ngươi vẫn còn chiêu này mà, ngày mai tôi sẽ chuyển phòng.”
Anh xoay người rời đi, Hải Nhã không thể làm gì khác hơn là nói: “Cậu cũng không đến mức….”
"Im miệng!" anh gầm nhẹ, tức giận đẩy cửa đi ra ngoài, "Mẹ nó, một chút cũng không làm người khác khỏi phiền!"
. . . . . . Cậu ta phản ứng lớn đến mức như vậy sao?
Hải Nhã ngồi như vậy nửa giờ, nhớ đến chuyện đã xảy ra mới vừa rồi, trong
nháy mắt Đàm Thư Lâm đã kéo cô về phía sau lưng để che chở. Cô biết, đối với Đàm Thư Lâm mà nói, đó là hành động một người đàn ông bảo vệ một
người phụ nữ mà thôi. Cậu đồng ý che chở cô, nhưng không bằng lòng thích cô.
Trong quán M có mấy đôi tình nhân nhỏ đang học cấp 3 đang
cùng nhau làm bài tập, làm cho trong lòng người ta cảm thấy hâm mộ ngọt
ngào. Cô bỗng nhiên nhớ đến năm Đàm Thư Lâm mười lăm tuổi kia, anh đứng ở ngoài cửa, mặc một chiếc áo shirt màu xanh dương, đẹp trai nhẹ nhàng
thoải mái, giống như một chiếc lá non mềm nhất giữa ánh mắt trời ngày
hè, thật sự khiến người ta khó quên. Bọn họ đã từng có một quãng thời
gian tốt đẹp, có thể nói, đó chỉ là sự tốt đẹp đối với một người là cô
mà thôi.
Khi đó cô học toán thật sự rất kém, bao nhiêu đề toán so với lỗ đen của vũ trụ còn khó hiểu hơn, nhìn thấy hình tam giác bao
ngoài hình tam giác, cô đã thấy đổ mồ hôi lạnh cả người rồi. Có lúc đến
nhà họ Đàm chơi, vì đã muộn nên cô ở lại đó ăn cơm, thuận tiện làm bài
tập cùng với Đàm Thư Lâm, cậu ta học số học rất giỏi, thỉnh thoảng có ý
tốt giải thích cho cô mấy đề toán, đem từng cái hình tam giác mổ ra giải thích cho cô, khi đưa về cho cô giải, vẫn làm cho trời long đất lở quỷ
khóc thần sầu, trong lòng cậu sợ hãi than thở: Mẹ nó, trên đời này đúng
thật là có người não heo…..
Thật ra thì cô thích nhìn cậu giải
đáp thắc mắc cho cô mà thôi, lúc cậu chuyên tâm, trên mặt cậu không có
sự châm chọc kiêu ngạo như thường ngày, mà loại chuyên chú vừa giải
thích các đề cho cô, giống như anh đang chuyên tâm vì cô. Cảm giác lãng
mạng này sẽ luôn làm cho các cô bé mới lớn tim đập tình thịch.
Sau nay…cô biết rõ sự khó xử của cha mẹ mình, và ý định kết thân của bọn
họ. muốn nói như thế nào đây, cảm giác đầu tiên của cô là vui mừng, cuối cùng bất chấp sự dè dặt, trực tiếp đến trước mặt cậu tỏ tình.
Đàm Thư Lâm, tớ thích cậu, sau này tớ muốn gả cho cậu.
. . . . . .
Những chuyện cũ này, hôm nay cũng chỉ có cười mà bỏ qua. Lần đầu tiên trong
mười chín năm Hải Nhã không ăn tết ở nhà, mẹ cô gửi lên rất nhiều đồ
Tết, đặt dưới sàn cũng không hết. Kiểm tra lại, hầu hết là những món mà
Hải Nhã thích ăn, mẹ cô vẫn nhớ cô thích ăn gì.
Hải Nhã vội
vàng gọi điện về nhà, trong ống nghe, cô nghe thấy một chút tiếng khóc
của mẹ mình: "Nhã Nhã! Mới vừa rồi dì Thẩm nói với mẹ. Năm nay Thư Lâm
cũng không có về nhà ăn tết, còn nói cái gì phải rời khỏi nhà họ Đàm..."
Thì ra điều mà Đàm Thư Lâm nói là sự thật, anh giống cô, không chừng đã bị
dì Thẩm làm cho tức gần chết. Về nhà một lần bị càu nhàu, đốc thúc suốt
cả một tháng. Hải Nhã thì có thể chịu nổi, nhưng với tính tình của Đàm
Sách Lâm có thể chịu nổi mới là lạ.
"Nó còn nói, muốn tự mình tìm vợ. Nhã Nhã, con và nói ở cùng một thành phố. Có phải là nó ở bên
ngoài quen lung tung mấy cô gái không?"
Từ lúc lên trung học, bên cạnh Đàm Thư Lâm có một cô gái đối với người lớn xưng hô