Insane
Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323224

Bình chọn: 7.00/10/322 lượt.

“Và một gã đầu bếp đã bị các

khách hàng của mình ám sát vì lỡ bắt họ chờ quá lâu.”

“Mục đó nằm ở đâu? Sao tôi không thấy?” –Thiên Luân ngạc nhiên hỏi

“Ngay tại đây. Và gã đầu bếp đó là Khải Nam chứ ai vào đây nữa.”

“Nếu cậu ta nghe được thì tên bài báo sẽ bị đổi lại là: ‘4 thực khách bị ngộ độc thực phẩm vì lỡ dại chê bai đầu bếp của mình’ đấy.” – Tôi

thì thào cảnh báo cậu ta.

Dĩnh Ngôn vừa xuất hiện ở ngưỡng bật thang. Thực ra thì tôi chỉ nhận

ra cô ấy khi Thiên Luân huých vào vai tôi. Lạ thật, Dĩnh Ngôn và tiếng

quát tháo luôn song hành cùng với nhau mà.

Sống cùng một thời gian rồi nên tôi cũng hơi hiểu hai chị em nhà này

một chút. Dĩnh Hân ngây ngô do mất trí thì không nói, ngay cả Dĩnh Ngôn

tôi thấy cũng chẳng phải là người bình thường tí nào.

Nôm na thì Dĩnh Ngôn không sở hữu cái đẹp tinh tế như Dĩnh Hân, trên

người cô mỗi thứ đều vừa chấp nhận được. Mắt to tròn, sóng mũi không cao không thấp, chỉ có nụ cười là miễn cưỡng có thể xem như hút hồn. Thế

nhưng cũng chẳng biết vô tình hay hữu ý, chỉ cần ở nơi có sự xuất hiện

của chị em họ, Dĩnh Ngôn sẽ nổi bật hơn hẳn một cách đương nhiên.

Song nói thì nói thế, chứ so với Dĩnh Hân lúc động lúc tĩnh, hại

người khác điên đầu thì tôi nghĩ tính cách tiểu thư kiêu kỳ của Dĩnh

Ngôn cũng không phải là quá tệ.

“Thiên Luân.” –Cô túm lấy chiếc áo khoác trên giá gỗ, cũng chẳng thèm nhìn về phía tôi mà ra lệnh một tràng –“Anh chuẩn bị xe đi, chúng ta đi ngay bây giờ.”

“Tôi còn chưa ăn sáng.” –Thiên Luân ấm ức nói.

“Đưa tôi đến trường rồi anh quay về ăn cũng được.” –Cô tiếp, vẻ mặt

chẳng chút biểu cảm. Cái dáng vẻ này thật không uổng cho Chí Bân gọi sau lưng cô là “Nữ hoàng” –“Hôm nay trường tôi thanh tra. Tôi phải có mặt

sớm.”

Thiên Luân bỏ cốc sữa của cậu ấy xuống, vẻ mặt đầy bất mãn. Tôi biết

cậu ấy không thích Dĩnh Ngôn, mà thực tế thì cậu ấy cũng chẳng thích ai

trong chúng tôi cả.

Tôi nhìn theo bóng Thiên Luân chạy lăng xăng ra ga-ra, suýt đâm bổ

vào Hy Văn và Dĩnh Hân vừa đi tản bộ về. Hy Văn loạng choạng mấy bước

trước khi đứng thẳng dậy, giọng bực dọc: “Luân, làm gì như bị ma đuổi

vậy?”

Nhưng Thiên Luân cứ chạy một mạch mà chẳng thèm trả lời.

Tôi đưa cốc sữa lên hớp vài ngụm, Dĩnh Ngôn vẫn đang tất bật với

chiếc giỏ xách của mình, đổ ra cả đống thứ li ti từ son môi, phấn dặm

đến hộp phấn bảng. Chẳng biết sao tôi lại mỉm cười.

“Có gì vui lắm sao?” –Dĩnh Ngôn giương môi lên cong cớn. Trong lòng

tôi thầm thở dài một tiếng. Sao cô ấy không thể hiền diệu một chút

nhỉ?–“Anh không đi à?”

Tôi giơ tay ra vẻ đầu hàng, Chí Bân ngồi bên cạnh vội che miệng lại

cười không ra tiếng. Tôi liếc mắt, giơ chân đá vào cẳng cậu ta.

Cậu ta có phải là kẻ vừa đánh rơi bữa ăn sáng đâu chứ?



“Nhanh nữa lên, tôi chỉ còn có 15 phút.”

Dĩnh Ngôn nhấm nhẳng từ ghế sau, nhiều đến mức làm tôi phát bực. Bên

cạnh tôi, Thiên Luân nhấn ga tăng tốc. Vẻ mặt cậu ấy còn khó chịu hơn

một con khỉ vừa bị giật quả chuối trước mặt.

“Cô biết hôm nay phải đi sớm sao không báo trước cho bọn tôi?” –Tôi hỏi –“Giờ lại còn ca cẩm.”

Nếu người theo cô ấy là Khải Nam hay Hy Văn, hẳn bọn họ sẽ chẳng bao

giờ ca thán lời nào. Nhưng tôi không phải họ. Tôi đã ngán cô tiểu thư

này đến tận cổ rồi.

“Tôi là chủ hay anh là chủ đây?”

Biết tốt nhất không nên nói gì, tôi vờ như đang nghịch ngăn tủ trước

mặt, tai nghe bluetooth vẫn ra rả về kết quả bóng đá ngày hôm qua.

Đến đoạn cua gấp, Thiên Luân bẻ lái, lực quán tính làm cả người tôi nghiêng hẳn sang một bên.

“Anh lái xe kiểu gì thế hả?” –Dĩnh Ngôn la lên, cái giỏ cô ấy đang cố nhét đồ vào giờ lại rớt ra vung vãi trên sàn.

“Cô chẳng phải hối tôi nhanh lên còn gì?” –Thiên Luân đáp. Giọng cậu

ta vốn khá trầm, cũng khó mà nghe ra được có bực bội hay không.

Dĩnh Ngôn tức tối cúi xuống nhặt chiếc giỏ. Tôi quan sát vẻ mặt cáu kỉnh của cô, không nén được cười.

Người kiêu ngạo như cô ta cũng chỉ có mấy tên lầm lì như Thiên Luân mới trị được thôi.

Mắt tôi lướt qua phần đệm chắn giữa tôi và cô, đặc biệt chú ý đến một vệt hoá chất dính lại trên lớp thảm.

Chờ đã nào, nếu tôi nhớ không lầm thì trong hộc tủ chỗ Thiên Luân ngồi cũng có.

Vệt hóa chất nhỏ li ti, đã khô từ đời tám hoánh nào rồi, song tôi vẫn đặc biệt chú ý đến nó vì màu xanh nhạt đặc trưng. Tôi biết một dạng

thuốc mê khi khô lại sẽ có màu thế này.

Tôi kín đáo đưa mắt sang nhìn Thiên Luân.

Liệu có thể nào.???

—oo0oo—

Chúng tôi thường đi ngủ lúc 11 giờ hơn. Thường thì khoảng thời gian

đó Dĩnh Ngôn sẽ bước xuống nhà và bảo rằng chúng tôi làm ồn khiến cô ấy

không ngủ được, sau đó thì lùa chúng tôi như lùa đàn vịt. Độ một giờ

sau, Hy Văn sẽ trở mình dậy để kiểm tra cửa nẻo.

Vậy là tôi chỉ có thể kiểm tra suy luận của mình vào khoảng 2 giờ. Thời gian đó ai cũng đã ngủ gà ngủ gật rồi.

Hôm nay là cuối tuần. Vì sáng hôm sau Dĩnh Ngôn không phải đi làm nên chúng tôi được phá lệ thức trễ một chút. Sau khi tôi tính toán đâu vào

đấy, trở xuống nhà thì cả đám người kia đã túm lại ngồi quanh chiếc tivi rồi. Tuần này có một trận derby bóng đá khá gay cấn, những phần t