Old school Swatch Watches
Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322684

Bình chọn: 9.00/10/268 lượt.

hận mà phải dũng cảm bước tiếp.

DĨNH HÂN

Cuối cùng, tôi cũng thuận theo ý Khải Nam, để anh ấy đưa đến chỗ Khả Vi. Thật sự tôi không thích Khả Vi, thậm chí có phần ghét là đằng khác. Từ lúc tôi có ý thức đến giờ, chưa ai bắt tôi phải làm này làm kia nhiều như vậy. Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật dại dột vì đã đồng ý.

Haiz… Lẽ ra tôi nên cứng rắn một tí mới phải.

Trong bữa ăn, Khải Nam ngồi đối diện tôi, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười, trong khi tôi cúi gằm mặt xuống. Tên chết tiệt này, hẳn vẫn còn đang có những ý nghĩ xấu xa về việc tối qua đây mà.

Nhớ đến cảnh tượng mờ ám đêm trước, mặt tôi bất giác bỗng nóng ran, tay cầm đũa có hơi run rẩy. Lúc tôi lấy lại tinh thần ngẩng lên, không ngờ Hi Văn đang múc một muỗng canh định cho vào chén tôi. Bắt gặp cái nhìn của tôi, anh ấy sựng hẳn lại.

“Lát nữa cậu với Chí Bân ở nhà nhé. Tôi chở Dĩnh Hân vào thị trấn có chút việc”. Khải Nam lấy lại vẻ nghiêm túc nói.

“Hai người vào thị trấn làm gì?”. Giọng Hi Văn khàn khàn.

Trong lúc ấy tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống quét cơm vào miệng. Không phải tôi nhát gan đâu, thiệt tình là tôi sợ cả hai người này mà.

“Kẹo Chanh muốn mua ít đồ, phải không Kẹo Chanh?”.

Nghe gọi đến tên mình, tôi không còn cách nào khác là phải ngẩng đầu lên. Cái tên chết tiệt Khải Nam này, rõ ràng muốn dẫn tôi đến chỗ Khả Vi, cuối cùng làm thế nào lại giống như tôi nài nỉ anh ấy vậy? Thế nhưng tôi cũng không dám hó hé gì bởi cánh tay anh dưới gầm bàn đã nhéo nhẹ vào chân tôi, đành khẽ gật đầu.

Hi Văn im lặng quan sát biểu cảm trên mặt tôi. Khải Nam thì vẫn thản nhiên đến phát sợ.

Rất lâu Văn mới nhìn tôi, tưởng như chẳng liên quan gì đến điều Nam vừa nói: “Hân nè, con chim mẹ hôm qua Chí Bân đã băng bó lại rồi, nhưng trong vài ngày tới sẽ không thể cho nó cử động lung tung được. Anh định vào trung tâm mua cho nó một chiếc lồng”.

“Vậy thì sao?”. Tôi há miệng chưa kịp đáp thì Nam đã ngắt lời. Sau đó anh lại quẳng cho tôi một cái nhìn đe dọa. Kiểu như là ‘em hó hé lời nào thì chết với anh đấy’.

Cũng mang máng hiểu ra không nên xen vào chuyện của hai người này, tôi cụp mắt xuống. Lúc tôi còn đang khua chiếc muỗng trong bát canh như thể chèo thuyền thì thanh âm Hi Văn từ trên cao vọng xuống, giọng điệu như có như không.

“Cho nên tôi sẽ đi cùng hai người”.

Tay cầm chén của tôi khẽ run. Trời ạ, không phải vậy chứ, một Khải Nam tôi đã chịu không nổi rồi, giờ lại thêm một Hi Văn nữa. Thật sự ông trời muốn bức chết tôi mới chịu sao?

Tôi thật sự không biết bọn họ giằng co thế nào, nhưng lúc tôi và Khải Nam ra đến xe thì Hi Văn đã ngồi ở đó rồi. Anh ấy cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ phóng xe đi thẳng. Tôi để ý thấy mấy ngày nay Hi Văn đều kì cục như vậy ấy. Chí Bân thường thủ thỉ dặn dò tôi đừng chọc anh, cậu ấy bảo anh nhớ người yêu đến sắp điên rồi. Vì thế tôi luôn rất ngoan ngoãn, mấy ngày nay cũng có dám xuất hiện trước mặt anh đâu.

Lúc Hi Văn kéo tôi vào cửa hàng bán vật dụng cho chim chóc, tôi thoáng sững người một tí. Không hiểu tại sao, cửa hàng này có điều gì đó khiến tôi cảm thấy rờn rợn. Tôi xoay người, vừa định chạy ra xe thì va phải Khải Nam.

“Sao vậy? Em làm gì đổ mồ hôi hột dữ vậy? Không khí trong này nóng vậy sao?”. Nam vuốt tóc tôi, đoạn nắm tay tôi kéo vào trong, cạnh chỗ Hi Văn đang đứng.

“Mua thêm ít thức ăn cho cá giúp mình đi, mình mang qua cho Khả Vi luôn”.

Giọng Nam nhè nhẹ, đôi mắt lơ đãng lướt qua mấy chiếc lồng chim phía trên, nhưng cánh tay anh lại giữ chặt lấy tay tôi. Tôi cố rút ra nhưng không được, bất giác nhìn theo mắt anh, sững sờ như thể bị sét đánh.

“Á á á…”.

Tiếng thét của tôi làm cả Nam lẫn Văn đứng cạnh bên đều hoảng hốt nhìn lại. Tôi ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống mặt đất. Trong cổ dường như có thứ chất lỏng nào đó muốn trào ra ngoài.

Sau đó, hình như Nam bế xốc tôi mang ra xe. Tôi ôm ghì lấy cổ áo anh, mắt nhắm nghiền lại, nhưng làm thế nào cũng không thể xóa bỏ những hình ảnh đó được.

Những mảng sáng tối trong kí ức lại chập chờn trước mắt tôi. Trong căn phòng tối có một chiếc lồng chim khổng lồ, ánh sáng từ những thanh kim loại thấp thoáng ánh lên trong màn đêm lạnh lẽo. Trong lồng lại trải một tấm thảm dày. Dưới ánh đèn mờ nhạt tranh sáng tranh tối, tôi thấy một cô gái nằm trên thảm, đầu tóc rũ rượi, áo quần rách nát không nhìn rõ mặt. Cô gái thở những tiếng khò khè, hình như một đầu sợi xích dài quấn quanh chân cô, đầu còn lại buộc chặt vào chấn song lồng.

Cơn ác mộng của tôi.

Không biết tôi đã nhìn thấy cảnh tượng này từ lúc nào. Có lẽ là từ lúc gặp Khả Vi, cũng có lẽ năm năm nay, mỗi đêm mỗi đêm nó đều đến trong giấc mơ của tôi.

Khải Nam ôm chặt lấy tôi, im lặng chờ tôi hết xúc động. Thấy tôi thổn thức hồi lâu, Hi Văn cũng chẳng nói gì nữa. Lúc anh ấy trở ra xe, tôi nhận ra anh ấy đã không mua chiếc lồng chim nào.

Chúng tôi cứ ngồi im lặng như thế, đến khi tôi đã lấy lại tinh thần mới nhận ra gương mặt Khải Nam đượm vẻ trầm tư hơn bình thường, cánh tay dịu dàng vuốt lên mái tóc tôi. Thấy tôi đã hết khóc, anh mới thở dài, ôm lấy tôi chặt hơn, chiếc cằm lại tựa vào đỉnh đầu tôi.

“Không đến chỗ