Snack's 1967
Tha Thứ

Tha Thứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325424

Bình chọn: 8.5.00/10/542 lượt.

hưng chẳng để lại chút ấn tượng. Nếu anh bất ngờ đổi ý, kiên quyết muốn có được tôi ngay giây phút này thì có lẽ…bản thân tôi cũng khó lòng kháng cự.

Thảo nào ngày trước, ông bà cứ một mực bảo rằng: “trai đơn gái chiếc, chớ cùng ở một phòng”… Thảo nào người ta vẫn hay cảnh cáo: “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Thì ra hoàn cảnh để đi đến cái sự tình ấy lại dễ dàng và nhanh chóng như vậy. Còn tôi thì chẳng khác gì một con cừu ngu ngốc, tự dâng mình vào miệng cọp.

- Ngủ ngon nhé, Yên Nhi.- Anh ghé sát vào tai tôi thì thầm.

Dáng người cao ráo cứ thế thong thả đi về phía ghế dài rồi thoải mái nằm xuống. Biết trước như thế, tại sao không tạo ra hai cái giường? Tối ngủ cũng dễ chịu hơn. Hay là Tuyên đang muốn dùng dáng vẻ biết điều và đáng thương kia để khuất phục tôi? Anh nghĩ điều đó có thể khiến tôi động lòng mà mở miệng bảo anh ngủ cùng sao?

Không đời nào.

Động lòng thì có nhưng làm chuyện ấy thì…còn lâu.

Cả đêm bình an vô sự, tôi còn có được một giấc ngủ rất ngon. Cái giường mới vô cùng êm ái, cộng thêm mền gối thoang thoảng mùi hoa oải hương thật dễ chịu. Thời tiết không nóng cũng không lạnh, không hắt hơi cũng không sợ muỗi…Cuộc sống không còn gì sung sướng hơn.

Nhìn thấy Thần Tuyên vẫn còn ngủ say trên ghế, trong bụng tôi không biết vì sao lại có chút mừng thầm. Ai bảo anh làm việc quá hăng hái, khiến bản thân bây giở mệt mỏi như vậy. Nhưng người ở Trung giới chẳng phải không có những nhu cầu nghỉ ngơi tắm rửa như con người sao? Hay vì mẹ anh vốn là một con người nên cơ thể vẫn còn sót lại chút đặc điểm?

Không muốn làm Tuyên thức giấc, tôi nhón chân đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa súc miệng rửa mặt. Sau khi chải đầu tươm tất lại nhón chân tiến về phía phòng bếp. Chọn cho mình một cái đĩa bằng thủy tinh yêu thích, tôi bắt đầu lấy những bông hoa hái được hôm qua xếp vào đó.

- Hoa ở đâu mà nhiều vậy? - Anh bất ngờ xuất hiện, mắt nhìn tôi với vẻ không tin được.

- Em hái ở hồ.

- Sau này, đừng mang về loại hoa màu đỏ. Anh dị ứng với thứ đó.

- Vậy ư?

Sự đời kể cũng thật kỳ lạ. Tôi không thể dùng những bông hoa màu vàng và thuốc giải duy nhất chính là loại màu đỏ. Anh ấy không thể dùng màu đỏ và có thể sử dụng loại màu vàng như thuốc giải. Liệu đây có phải là điềm báo cho thấy việc chúng tôi vừa sinh ra đã tương khắc?

- Chuyện này cũng do di truyền từ mẹ? – Ánh mắt mơ hồ của tôi theo làn gió bay về phía Tuyên.

- Ừ. Vì ba anh vốn là người ở đây nên sau khi cưới mẹ, sinh ra anh thừa hưởng hầu hết các đặc điểm của bà. Bao gồm cả chuyện này.– Khóe môi anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười - Chỉ tội cho con của chúng ta…

- Con của chúng ta thế nào?

Vấn đề này khiến tôi rất quan tâm, chẳng kịp nhận ra vẻ mờ ám trong những lời của anh nữa.

- Nó có thể giống ba hoặc mẹ. Tức là dị ứng với một trong hai loại đỏ và vàng.

- Vậy có phải mình cũng nên mỗi lần chỉ cho nó dùng một thứ?

- Ừ, nếu em chịu sinh cho anh vài đứa.

Câu hỏi châm chọc của Tuyên làm tôi á khẩu. Các chấm đỏ bắt đầu nổi lên khắp khuôn mặt.

- Anh là tên thừa nước đục thả câu.

Kinh nghiệm bao lần bị mắc bẫy vẫn không đủ làm đầu óc ngu ngốc của tôi thông minh lên được. Hết lần này đến lần khác, liên tục bị anh đưa vào tình thế khó xử. Ly nước trong mỗi sáng đặt trên bàn hóa ra lại lấy từ hồ Long Tĩnh. Vết thương của Tuyên do dùng tay chụp cây kéo lần trước cũng nhờ thứ chất lỏng ấy chữa lành. Việc anh nhờ tôi băng bó chẳng qua chỉ là một biện pháp làm nũng. Tôi thật sự bực mình đến độ không biết nên làm mặt lạnh hay phì cười vì cách suy nghĩ của anh.

Hôm nay là ngày Tuyên hứa sẽ đưa tôi đến gặp Yên Vũ. Việc này có vẻ làm tiêu tốn nhiều khoảng thời gian quý báu của anh. Nhưng tôi tuyệt đối không thể chậm trễ vì ngày mai Yên Vũ và Young Min đã kết hôn rồi.

- Yên Nhi, đến đây.

Tiếng gọi khiến tôi giật mình quay trở lại thực tế. Thần Tuyên đã ăn mặc chỉnh tề từ lúc nào trong khi bản thân tôi thì vẫn còn giữ nguyên bộ đồ bộ màu xanh nhạt. Anh khẽ ngoắc tay và nở nụ cười rất gần gũi làm lòng tôi như chảy một dòng nước ấm.

- Nhìn xem. – Tuyên nhẹ nhàng kéo tôi đến trước gương – Em thấy thế nào?

Khi cảm giác ấm nóng từ chỗ tiếp xúc với tay anh bắt đầu chạy đi khắp cơ thể cũng là lúc bộ cánh trên người tôi hoàn toàn thay đổi. Một tấm mạn màu trắng đục vắt ngang sóng mũi chỉ để lộ cặp mắt đang mở to vì kinh ngạc. Sợi dây bạc quấn trên đầu rủ xuống mái tóc những đường chỉ dài óng ánh. Đôi bông tai hình giọt nước kết hợp với viên đá ovan nằm trên trán càng khiến tôi trông giống một vị công chúa thời cổ đại.

Bàn tay tôi hơi run khi tìm cách mở tấm mạn ra. Bộ váy màu lá non mềm mại liên tục đung đưa sau mỗi cử động. Tôi chớp mắt ngắm nhìn hình ảnh chính mình trong gương rồi thử đưa tay chạm lấy. Nhưng trước khi các ngón tay kịp chạm vào mặt phẳng của tấm gương thì anh đã nhẹ nhàng bắt được. Chậm rãi xoay tôi về phía mình, anh mới ngọt ngào dùng tay gài lại tấm mạn vừa được tháo xuống.

- Hứa với anh, nếu không thật cần thiết thì không mở.

Tôi biết lý do tồn tại của thứ vật dụng ngỡ như dư thừa này, biết nỗi lo lắng lúc nào cũng thường trực trong lòn