
ung hoành chiến trận. Cái trán vuông vức, đôi mày nghiêm nghị, con ngươi đen láy…
Ù oa… Trúng mánh rồi! Toàn hàng chất lượng cao cả! Nàng quay phắt lại phía Hoằng Lịch đang thư thái ngắm tranh thưởng trà, sao đang tự nhiên hôm nay thấy hắn dễ thương quá thể! Hí hí.
Nhưng nàng phát hiện ra có một điều gì đó không ổn. Nàng đưa mắt nhìn gần chục mỹ nam đang xếp hàng rồi lại liếc sang Hoằng Lịch. Nhìn thật kĩ Hoằng Lịch rồi lại ngắm tới các mỹ nam kia. Cảm xúc chợt tụt dốc không phanh. Hừ, đúng là không nên tới chỗ kĩ nam cùng hắn, có Hoằng Lịch để mà đem so sánh thì quần hùng mỹ nam này chẳng khác gì cóc nhái cả! Mất cả hứng!
- Thôi dẹp!- Nàng xua tay khiến tú bà bị bất ngờ, đon đả tiến tới:
- Chẳng hay thanh lâu đã làm điều gì khiến ngài giận?
- Không phải.- Nàng lắc đầu chán nản, mắt đảo trên khí phách phi phàm mà Hoằng Lịch toát ra, buồn rầu.- Đại gia ta đột nhiên không muốn nữa.- Dứt lời thì nàng đứng phắt dậy, dợm bước ra phía cửa.
- Ấy chớ vội rời đi…- tú bà cố níu kéo.- Còn nhiều nam nhân cho ngài chọn lựa nữa mà…
- Vô ích thôi…
Hoằng Lịch không nhìn nàng nhưng nét môi hắn lại khẽ một nét cười. Hình như mọi chuyện đều trong dự đoán của hắn. Ý nghĩ này không khỏi khiến nàng bực bội. Tên chết tiệt này đang cố gắng đạt được mục đích gì cơ chứ? Chứng tỏ mình là đệ nhất mĩ nam khuynh nước khuynh thành không ai sánh nổi sao? Thật đúng là tức xì khói mà!
Nàng quan sát thật kĩ Hoằng Lịch. Đôi mắt hắn đang dần nhíu lại, ngón tay cầm ly trà thì dần dần buông lỏng, hắn quay ngoắt đầu qua nhìn nàng giận dữ:
- Ngươi bỏ thứ gì vào trà?
Nàng cười khúc khích tiến lại gần, chắp hai tay ra sau lưng như mấy vị lái buôn chuyên nghiệp:
- Một loại dược cực thú vị làm cho cơ thể bị mất sức nhưng đồng thời cũng là loại xuân dược mạnh nhất. Cả thanh lâu này toàn là kĩ nam, không có một nữ nhân nào, để xem Người giải quyết chuyện này ra sao nhé.
- Ngốc tử như ngươi mà nghĩ ra được kế này. Hừ, thật đáng khen!- Hắn cất giọng chế giễu, cố giấu sự chua chát nhưng vẫn bị nàng phát giác.
- Ha ha, Người cứ quá khen. Vậy thế này đi, Người cứ ở lại đây, muốn sủng ái vị nam nhân nào thì cứ việc, nếu để lại hậu quả, nô tài sẽ đền bù cho gia khuyến của họ.
Nàng thích thú cười, lùi xa mấy bước nữa cho an toàn rồi mở cửa phòng cho vị tú bà ra trước, ngoái đầu lại cười với hắn một nhát nữa:
- Nô tài đi đây! Người cứ hưởng thụ nhé!
Vút. Một vệt gió xoẹt qua căn phòng, nàng hốt hoảng phát hiện ra Hoằng Lịch đang ôm chặt lấy eo mình. Hắn phẩy tay ra hiệu, toàn bộ kĩ nam trong phòng rút hết, để lại mình nàng và hắn. Báo động! Tình huống nguy cấp!
Nhưng mà hắn đã bị uống thuốc làm mất sức lực cơ mà, bây giờ đáng lẽ hắn phải cực kì bứt rứt, muốn giải tỏa mà cũng không được chứ, sao lại có thể khinh công túm nàng ngay tại trận thế này?? Trời ơi, lại “gậy ông đập lưng ông” rồi!!
- Lam nhi…- hắn hà hơi nóng vào cổ nàng kề sát. Khóe môi nhếch lên một nụ cười yêu ma đặc trưng, khuôn mặt lộ ra vẻ thích thú rõ rệt khi thấy biểu hiện sợ hãi của nàng.
- Ha ha…- Tiếng cười của nàng rời rạc, hòa lẫn vào không trung. Nàng cố gỡ vòng tay hắn đang kìm cứng eo mình nhưng không tác dụng, đành ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn hắn cầu khẩn.- Hoàng thượng, xin người hãy tha cho nô tài, nô tài biết tội rồi…- Mắt nàng rơm rớm, nàng muốn khóc. Đúng là bi kịch! Sao nàng lại tự đẩy mình vào thảm cảnh này??
- Đâu có dễ dàng thế!- hắn lại cười tà, mà mỗi lần cười tà là hắn là làm việc tà.
Mẫu thân ơi giờ nhi tử biết phải làm sao?
Dù nàng có vùng vẫy tới thế nào, hắn vẫn dễ dàng ôm gọn nàng vào lòng và đưa lên giường. Lần này thì nàng khóc thật, thôi thế là hết. Hết thật rồi…
Càn Long hơi giật mình, nhìn vẻ mặt cam chịu và hai giọt nước mắt nóng hổi của Lăng Lam lăn trên gò má, đọng lại chút nước nơi mi mắt như những hạt châu ngọc trong suốt lấp lánh. Trong đầu hắn chợt nổi lên một làn sóng gợn lăn tăn, rồi hắn thở dài, đem nàng ôm trọn vào lòng mình, hôn lên cái trán nhẵn bóng:
- Ngủ đi. Ta mệt rồi.
Nàng ngơ ngác, ngước mắt nhìn lên thì thấy hắn đã nhắm mắt, dường như đã ngủ thật. Nàng đã an toàn rồi sao? Lăng Lam dò tìm ánh mắt lên cái cằm đang tựa vào đầu nàng của hắn. Ô, chắc hắn nhìn thấy cái đầu cạo trọc quá nửa của nàng nên mất hứng? Thật là may quá thể! Bây giờ mới thấy kiểu tóc này phát huy tác dụng!
Hắn bị mất hứng rồi nên nàng chẳng cần phải đề phòng chi nữa, Lăng Lam sung sướng, cố nén tiếng cười vào trong rồi dụi dụi vào cổ Càn Long, nhắm mắt ngủ khì. Tâm tư hắn thì bị hành động của nàng làm cho giật thột. Hắn than thầm, tự trách bản thân trong phúc chốc đã ngu ngốc quá chăng? Bây giờ có hối thì con cún con trong lòng hắn đã ngủ ngon giấc nồng rồi, đâu thể hành động gì được nữa.
Càn Long nuốt tiếng thở dài vào trong cổ họng khô rát. Đêm nay với hắn sẽ dài đây…
Đêm, gió cực lạnh, Lăng Lam ham ấm càng rúc sâu vào thân thể Càn Long hơn, nàng khịt khịt mũi, áp má vào khuôn ngực rộng rắn chắc và ấm áp của hắn. Càn Long xê người ra xa nàng một chút, chỉ được một chốc, Lăng Lam lại tiếp tục tiến tới áp sát khiến hắn không còn cách nào khác