pacman, rainbows, and roller s
Thái Tử Phi Thăng Chức

Thái Tử Phi Thăng Chức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325475

Bình chọn: 8.5.00/10/547 lượt.

ng bắc diễn ra ác liệt, trong triều cũng rất náo nhiệt, duy chỉ có hậu cung là vẫn im như tờ.

Tề Thịnh không ở đây, các phi tần muốn lấy lòng hoàng đế cũng chẳng được,

hậu cung vì thế vô cùng yên ổn, mọi người xưng hô chị chị em em, lúc

rảnh rỗi lại sang cung của nhau tán chuyện, ít ra bề ngoài thì có vẻ

thân thiết gần gũi hơn trước.

Tôi nghĩ, lỡ sau này mình rơi vào

tay Tề Thịnh, nếu không chết thì kết cục cũng là cả đời cơm lạnh canh

nguội ở chốn lãnh cung tăm tối, vì thế càng phải trân trọng khoảng thời

gian tốt đẹp trước mắt. Hằng ngày ngoài việc ăn uống, vui chơi, ngắm mỹ

nhân ra, thì thời gian còn lại đều dùng để trêu đùa với Tề Uy và Tề Hạo.

Cứ như vậy đến tháng Mười, hôm đó tôi đang đưa hai con đi dạo trong nhự

hoa viên thì cung nữ bên người Thái hoàng thái hậu đột nhiên đến tìm,

nói Thái hoàng thái hậu mời tôi nhanh chóng qua chỗ người.

Thái

hoàng thái hậu từ lâu đã không quản chuyện trong hậu cung, nếu có chuyện thì nhiều lắm là bảo cung nữ đến nói với tôi, nhưng hôm nay đột nhiên

lại gọi tôi gấp như vậy, hẳn là có chuyện lớn rồi.

Tôi cũng lờ

mờ đoán được đó là chuyện gì nên cố gắng lấy lại tinh thần, sai cung nữ

bên cạnh đưa Tề Uy và Tề Hạo trở về cung Hưng Thánh trước rồi theo cung

nữ kia đến chỗ Thái hoàng thái hậu.

Cung nữ đưa tôi tới ngoài điện của Thái hoàng thái hậu rồi khẽ nói: “Thái hoàng thái hậu mời một mình người vào”.

Tôi vô cùng kinh ngạc, khẽ ho một tiếng rồi mới bước vào.

Trong nội điện, Thái hoàng thái hậu đang chống gậy đứng bên cửa sổ, sống lưng hiếm khi thấy thẳng như vậy, nghe thấy tiếng chân tôi bước tới mới chậm rãi quay người lại: “Hoàng hậu đến rồi đấy à?”.

Tuy giọng nói không to nhưng lộ rõ vẻ uy nghiêm khó tả, khác hẳn với thái độ hiền dịu, nhân từ trước đây.

Tôi rùng mình, vội kính cẩn đáp lại một tiếng, thận trọng hỏi người triệu tôi đến có việc gì.

Người chỉ vào án thư bên cạnh: “Đến từ phương bắc, Hoàng hậu tự mình xem đi”.

Tôi cầm mật tấu trên án thư lên xem kỹ, đọc xong nội dung thì hay rồi, mồ hôi sau lưng lập tức tuôn ra.

Mật tấu nói rất sơ lược, cuộc chinh phạt phương bắc ban đầu rất thuận lợi,

tin chiến thắng của các cánh quân báo về liên tiếp, nhưng từ sau khi Bắc Mạc qua phút bất ngờ, bắt đầu phản ứng lại, nhanh chóng điều động binh

lực toàn quốc để phản công thì chiến sự trở nên căng thẳng. Đúng lúc ấy

Tề Thịnh đột nhiên bị ám sát, mặc dù vết thương không sâu nhưng vũ khí

lại tẩm chất độc, độc tố rất mạnh, trong quân không có thuốc giải, hiện

giờ Tề Thịnh đang nằm tại chỗ.

Nếu như hoàng đế chết ở tiền tuyến thì không những trong quân sẽ loạn mà ngay cả triều đình e cũng không yên.

May mà Tề Thịnh tuy trúng độc nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, lập tức giấu

chuyện bị trúng độc. Một mặt ra lệnh cho đại quân dừng lại đóng quân ở

một thị trấn nhỏ của Bắc Mạc để nghỉ ngơi, mặt khác phái người thần tốc

mang vũ khí tẩm độc về Thịnh Đô, lệnh cho Thái y viện nghiên cứu điều

chế thuốc giải.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lâm lão thái thái, run rẩy hỏi: “Thái y viện liệu có chế được thuốc giải không?”.

Lão thái thái vẻ mặt cương nghị nhưng giọng nói vẫn không giấu được đau

buồn: “Đang nghiên cứu rồi, nhưng cho dù hôm nay có thể điều chế được

thuốc giải thì nhanh nhất cũng phải mất hơn mười ngày mới tới được chỗ

Hoàng thượng, không biết…”.

Người không nói tiếp được nữa, nhưng tôi đã hiểu, ý là thuốc giải độc cho dù đến được chỗ Tề Thịnh thì cũng

chẳng biết anh ta còn mạng mà dùng nó không.

Cảm tử quân của Nhà xí huynh thực sự đã ra tay? Tề Thịnh sẽ chết sao?

Tôi cũng không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là căng thẳng hay kích

động, là vui mừng hay chấn động nữa, rõ ràng là có hàng nghìn hàng vạn

cảm xúc đang đồng loạt dâng lên nhưng trong lòng lại cảm thấy trống

rỗng, chỉ còn biết đứng ngây người ra.

Lão thái thái nhìn vẻ mặt tôi, mắt cũng đỏ hoe, khẽ nói: “Ngoan, con phải kiên trì mới được”.

Môi tôi run run, không sao nói nên lời. Lão thái thái, tôi bây giờ phải kiên trì cái gì, rõ ràng là cần phải vững vàng mới đúng!

Tề Thịnh bây giờ chỉ có hoàng tử duy nhất là Tề Hạo, mặc dù hiện tại vẫn

chưa được một tuổi rưỡi, nhưng vẫn là người thừa kế ngai vàng một cách

danh chính ngôn thuận, lại có sự hỗ trợ của Trương gia và Nhà xí huynh,

nếu như không có gì thay đổi thì ngôi vị hoàng đế này sẽ truyền lại cho

nó rồi.

Con trai một khi là Hoàng đế thì người làm mẹ như tôi

cũng sẽ lên chức thái hậu. Hơn nữa, còn là vị thái hậu có quyền thế kinh người.

Lưỡi gươm treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng đã biến mất, tương lai sẽ không còn phải nhìn sắc mặt Tề Thịnh mà sống nữa.

Đây rõ ràng là chuyện vui, tại sao trong lòng tôi lại thấy buồn phiền khó chịu? Hay là tôi nhập vai quá đà rồi?

Vẻ mặt của Lão thái thái vô cùng đau buồn, người bước lên phía trước hai

bước, vịn vào tôi, giọng bi thương: “Bồng Bồng, con nhất định không được gục ngã, chỗ Hoàng đế còn cần con”.

Tôi sững người, mơ hồ nhìn Lão thái thái. Chỗ Tề Thịnh còn cần tôi ư?

Lão thái thái chăm chú nhìn tôi: “Thịnh nhi nói muốn con đến chỗ nó”.

Tôi sửng sốt, người ta khó