
khăn lắm mới ngoi lên được, vừa thoát ra khỏi
vai diễn chưa được bao lâu. Mẹ kiếp, không phải chứ? Cho dù Hoàng đế
muốn có người tuẫn táng thì cũng phải là các phi tần chứ? Chưa nghe
hoàng hậu cũng phải chôn cùng bao giờ.
“Bảo thần thiếp tới đó?”, tôi nghi ngờ hỏi lại.
Lão thái thái trịnh trọng gật đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt chực tuôn rơi.
Người rút từ trong ngực ra một bức thư đưa cho tôi: “Đây là thư Thịnh
nhi gửi cho con”.
Mật tấu vừa nãy là thân tín của Tề Thịnh chấp
bút, được coi là công văn nội bộ. Còn bức thư trên tay lúc này chắc là
thư riêng rồi.
Cho dù là công văn hay thư riêng, nơi gửi đến đều là chỗ Thái hoàng thái hậu, qua đó có thể thấy Tề Thịnh rất tin tưởng
bà nội mình.
Trong thư chỉ viết có tám chữ: Ranh giới sống chết, chỉ mong gặp mặt.
Tôi đã có một thời gian sống ở cung Đại Minh, Tề Thịnh chê chữ tôi viết khó đọc, còn từng nắm tay dạy tôi viết, nét chữ của anh ta tôi rất quen
thuộc. Bút tích trên bức thư này mặc dù có vẻ hơi rối và thiếu sức sống, nhưng đúng là bút tích của Tề Thịnh.
Tôi xem thư, bất giác sững sờ.
Lại nghe thấy tiếng nói của Lão thái thái: “Theo lễ nghi thì hoàng hậu
không thể xuất cung vào lúc này, lại càng không được đến nơi đang xảy ra loạn lạc, nhưng đây là Thịnh nhi…”, Lão thái thái dừng lại, hít một hơi sâu rồi mới tiếp tục nói: “Có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng, nếu
Hoàng thượng đã có tâm nguyện như vậy thì Hoàng hậu đi đi”.
Tôi sực tỉnh, ngước mắt nhìn Lão thái thái.
Chưa đợi tôi mở miệng, Lão thái thái đã tiếp tục nói: “Hoàng hậu yên tâm, ta sẽ lo cho Uy nhi và Hạo nhi. Chỉ cần bà lão này còn sống ngày nào thì
Thịnh Đô sẽ không có ai dám tạo phản đâu”.
Đến giây phút mấu chốt này, nước mắt tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Chết tiệt! Tôi không tin là mình lại có ý nghĩa với Tề Thịnh đến như vậy, cứ làm như trước khi chết mà không gặp được tôi thì anh ta sẽ không nhắm
được mắt ấy.
Có rất nhiều điểm đáng ngờ ở đây.
Thứ nhất, nếu Tề Thịnh sớm đã biết âm mưu của Nhà xí huynh qua Dương Dự, vậy thì
nhất định đã đề phòng rất nghiêm ngặt, tại sao bây giờ lại bị người ta
hành thích?
Thứ hai, cứ xem như Nhà xí huynh may mắn thành công, nhưng Tề Thịnh đâu đã chết ngay, sao còn không định tội Nhà xí huynh?
Trên mật tấu thậm chí còn không nhắc đến tên Nhà xí huynh một lần nào?
Trong chuyện này có quá nhiều chỗ không hợp lý.
Đầu tôi không ngừng suy nghĩ, bề ngoài thì giả vờ kiên cường, quệt nước
mắt, gật đầu không một chút do dự: “Thần thiếp đi, thần thiếp sẽ lập tức đến Bắc Mạc”.
Lão thái thái nhìn tôi, gật đầu, vẻ mặt có vẻ nhẹ nhõm hơn.
Vừa về đến cung Hưng Thánh thì tin tức từ chỗ Tống thái hậu cũng truyền đến, Tề Thịnh đúng là đã bị hành thích, đang trúng độc.
Tận lúc này tôi mới thật sự tin Tề Thịnh bị hành thích. Tiếp đó, tôi bắt
đầu suy nghĩ tại sao Thái hoàng thái hậu và Tề Thịnh lại muốn tôi đến
Giang Bắc.
Suy nghĩ theo chiều hướng tích cực thì là Tề Thịnh
muốn gặp tôi để bàn một số chuyện. Nhưng vượt qua một đoạn đường xa xôi
hàng nghìn dặm chỉ để nói vài câu, chuyện này quá sến, cũng không phù
hợp với tính cách của Tề Thịnh.
Suy nghĩ theo chiều hướng tiêu
cực thì là họ sợ sau này vua còn nhỏ, mẫu hậu nhiếp chính sẽ để ngoại
thích lộng quyền, muốn nhân cơ hội này trừ khử Hoàng hậu là tôi.
Càng nghĩ càng thấy “giết mẹ giữ con” mới là mục đích thực sự của họ.
Vì điều này mà Tề Thịnh còn giả vờ viết ra tám chữ lừa tình đó, rõ ràng là muốn làm xáo trộn tâm trí tôi. Nếu tôi không nhận ra dã tâm đằng sau đó thì chẳng biết hai bà cháu nhà này còn muốn gài bẫy tôi như thế nào
nữa!
Vậy, rốt cuộc là nên đi hay không đây?
Đi, rất có
khả năng là tìm đường chết. Nhưng nếu cứ quyết tâm nhất quyết không đi
thì đồng nghĩa với việc tự vạch mặt mình. Chưa nói đến việc lỡ Tề Thịnh
không chết thì tôi đương nhiên chẳng còn đường lui, mà hiện tại, phía
Thái hoàng thái hậu tôi cũng không dám chắc có thể chống đỡ được, e rằng tôi nhất định phải đi gặp Tề Thịnh rồi.
Lão thái thái này đúng là sắp thành tinh rồi.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ cả buổi tối, ngày hôm sau thức dậy, thấy người trong gương vô cùng tiều tuỵ, nét mặt ủ rũ còn hơn cả hoa cúc vàng.
Tả Ý thấy thế thì vô cùng kinh ngạc hoảng sợ hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”.
Tôi chẳng có tâm trí đâu mà giải thích với cô, chỉ bảo cô đến chỗ Thái hoàng thái hậu hỏi xem thuốc giải đã điều chế ra chưa.
Tả Ý vừa rời khỏi, tôi liền bảo Phúc nhi đến phủ Triệu vương truyền tin cho Lục Ly.
Hai ngày sau, Hoàng hậu đột nhiên bị cảm cúm nằm liệt giường. Sau khi chẩn
đoán thái y thông báo bệnh của Hoàng hậu không có gì nghiêm trọng nhưng
cần phải tĩnh dưỡng, Hoàng đế vắng mặt, Hoàng hậu lại đột nhiên ngã
bệnh, trong cung không khỏi hoang mang lo sợ.
Thời điểm quan trọng, vẫn là đồng chí lão làng đứng lên.
Thái hoàng thái hậu không những tiếp quản toàn bộ sự vụ trong cung mà còn
đưa hoàng tử Tề Hạo và công chúa Tề Uy sang chỗ mình để dạy dỗ. Có Lão
phật gia tôn kính cai quản, trong cung lập tức ổn định lại. Hoàng hậu
nghe lời thái y, ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh dưỡng, cung