
ử Lạc Vân vươn tay nhéo má
Vệ Lan, buồn bực nói:
-“Đừng nghe mẫu thân nói hươu nói vượn, ai nói hoàng đế là phải có
tam cung lục viện, hoàng thúc hiện tại cũng là hoàng đế nhưng ngay cả
một phi tử cũng không có.”
-”Đó là bởi vì hoàng thượng thúc thúc trong lòng vẫn thích sư phó. . . . . . . .”
Vệ Lan nói đến một nửa, bỗng nhiên cúi đầu, không biết vì sao, lòng
của nàng bỗng nhiên kinh hoàng, hoàng thượng thúc thúc bởi vì thích sư
phó, cho nên thân là hoàng đế, nhưng không có lập hoàng hậu, không biết
Tử Lạc Vân người kia, có thể bởi vì thích một người, mà xóa bỏ hậu cung
hay sao?
Nghĩ đến đây, Vệ Lan nháy mắt đỏ bừng mặt, nàng chạy nhanh lắc lắc
đầu, nàng đây là làm sao vậy? Cho dù Tử Lạc Vân vì người trong lòng
không lập hoàng hậu, việc đó can hệ gì đến nàng? Người trong lòng hắn
cũng không phải nàng!
Tử Lạc Vân gặp Vệ lan đỏ bừng mặt, trong lòng đột nhiên chấn động,
hắn chợt phát hiện, kỳ thật xấu nha đầu này cũng không xấu lắm, hơn nữa
những lúc nàng thẹn thùng, còn có vài phần đáng yêu!
Kỳ thật, trong lòng hắn cũng có điểm mê man, hắn không biết, hắn đối
với Vệ Lan là dạng cảm giác gì, hắn chỉ biết là, hắn thực thích nụ hôn
ngày đó. Bởi vì hôn nàng, hắn mấy ngày này rất khó đi vào giấc ngủ,
thường thường sẽ không tự chủ được mà muốn nhìn thấy nàng, thậm chí muốn hôn nàng.
Hắn thích ngửi mùi u hương trên người nàng, đôi môi mang theo hơi thở tươi mát, có một cỗ vị ngọt như mật. Nhưng là, từ sau ngày hôm đó, nha
đầu đáng chết này lại dám trốn tránh hắn, nhìn thấy hắn cứ như nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao? Hay là, nha đầu này đã
có người trong lòng? Hơn nữa vì người nọ mà không muốn lấy chồng?
Tử Lạc Vân đột nhiên cảm giác được trong lòng giống như bị cái gì
chặn lại, rất không thoải mái, hắn không thích nhìn thấy nàng gả cho
người khác! Không biết vì sao, hắn chính là không thích!
Vừa nghĩ mấy ngày trước bắt gặp nàng và Lâm Phi tay trong tay, hắn đã cảm thấy trong lòng giống như bị người ta đoạt mất thứ gì, rất là khó
chịu, xem nàng cùng Lâm Phi cười cười nói nói, chẳng lẽ, người nàng
thích là Lâm Phi kia?
Nghĩ đến đây, Tử Lạc Vân không khỏi sa sầm mặt, hắn bỗng nhiên vươn
tay, kéo mạnh Vệ Lan vào lòng, hai tay gắt gao siết chặt thân hình kiều
nhỏ của nàng, trầm giọng nói:
-”Xấu nha đầu, ngươi thích Lâm phi?”
Vệ Lan bị Tử Lạc Vân đột nhiên kéo lại, vô cùng hoảng sợ, đang muốn
đẩy hắn ra, lại bị hắn chất vấn, nàng qua một hồi lâu, mới tức giận nói:
-”Ta làm sao có thể thích hắn? Ta mới không thích hắn!”
Nghe được lời khẳng định của nàng, Tử Lạc Vân trên khuôn mặt tuấn mỹ
mới lộ ra một chút ý cười, hắn bỗng nhiên cúi đầu, chạm vào cái trán
trơn bóng của Vệ Lan, nói:
-”Xấu nha đầu, ngươi nếu không thích hắn, vậy ngươi thích ai? Yêu thích ta sao?”
Vệ Lan bởi vì động tác của Tử Lạc Vân, thân thể run lên nhè nhẹ, rất nhanh, nàng tức giận nói:
-”Ta mới không thèm thích ngươi!”
Vệ Lan vừa dứt lời, khuôn mặt Tử Lạc Vân dần trầm xuống, hắn ngẩng
đầu, hai tròng mắt lóe ra hai đốm lửa, gắt gao nhìn thẳng Vệ Lan, thanh
âm lạnh lùng nói:
-”Vậy ngươi thích ai?”
Vệ Lan bị hắn nhìn chằm chằm như thế, không khỏi đỏ mặt, nàng do dự một chút, nhỏ giọng nói:
-”Ta còn chưa có người trong lòng đâu! Sư phó nói, nếu như thích một
người, mặc kệ ở đâu cũng đều không kìm lòng được mà nhớ đến hắn.”
Tử Lạc Vân nhướn nhướn mày, thích một người, sẽ thường không kìm lòng được mà nhớ đến nàng? Như vậy, hắn gần đây thường vô thức nghĩ đến xấu
nha đầu này, chẳng lẽ, hắn thích nàng sao?
Nhìn Vệ Lan đôi môi đỏ mọng cong lên, Tử Lạc Vân chỉ cảm thấy trong
lòng nhất thời rung động, hắn cố nén xúc động muốn hôn nàng, thanh âm
khàn khàn hỏi:
-”Xấu nha đầu, ngươi nói cho ta biết, ngươi thường nhớ đến ai?”
Vệ Lan tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
-”Ta là thị vệ bên người ngươi, trong lòng nghĩ đương nhiên là ngươi, bất quá, ngươi cũng không phải người ta thích, ta chỉ không cẩn thận
nhớ tới ngươi mà thôi!”
Tử Lạc Vân nghe xong lời của nàng, không khỏi có điểm dở khóc dở
cười, cái gì gọi là không cẩn thận? Bất quá, nói như vậy hắn không phải
là người trong lòng nàng, trong lòng hắn không khỏi có điểm không hờn
giận, hắn bỗng nhiên lấy tay nắm lấy cằm của Vệ Lan, bá đạo nói:
-”Xấu nha đầu, ngươi về sau chỉ được nhớ đến ta, đã biết chưa? Nếu để ta phát hiện, ngươi lén nghĩ đến người khác, ta liền trừng phạt ngươi!”
Vệ Lan mất hứng đẩy tay hắn, nói:
“Ta mới không cần! Ngươi lại không thích ta, ta sao phải nghĩ đến
ngươi? Ngươi thích Oánh nhi tỷ tỷ, trong lòng Oánh Nhi tỷ tỷ nghĩ tới
ngươi là được rồi, không phải sao?”
Tử Lạc Vân không vui nói:
-”Ai nói ta thích Lâm Oánh Nhi? Nàng chỉ là người bồi đọc cho ta!”
Vệ Lan kinh ngạc ngẩng đầu, nói:
-”Ngươi không thích Oánh nhi tỷ tỷ? Nhưng là Oánh nhi tỷ tỷ lại nói,
ngươi thích nàng nha, hơn nữa, nàng cũng thích ngươi! Nàng thích ngươi
như vậy, làm sao ngươi có thể không thích nàng đây? Hơn nữa, Oánh nhi tỷ tỷ còn xinh đẹp như vậy ách. . . . . . . . .”
Vệ Lan còn chưa nói xong, đôi môi đã bị Tử Lạc Vân ngăn