Pair of Vintage Old School Fru
Thái Tử Vô Sỉ

Thái Tử Vô Sỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325004

Bình chọn: 7.00/10/500 lượt.

cười nhìn Trầm Lạc:” Lạc nhi, không phải nói không muốn thông qua mật đạo này đến Đông cung sao? Làm sao hôm nay lại đột ngột qua thế này, lại ngẫu nhiên lúc ta đang tắm đây. Không lẽ Lạc nhi cũng muốn tắm sao?”

Trầm Lạc trợn mắt nhìn Vũ Văn Thượng một cái, ngay sai đó nghiêm túc nói:” Đỗ Nhã Y đã ăn phải Hoa Quế cao mà trưởng công chúa chuẩn bị cho ta, không biết trong Hoa Quế cao đã bỏ gì. Đỗ Nhã Y về trước ta cùng Mẫn Mẫn, nhưng cho đến bây giờ còn chưa có trở lại sương phòng, Mẫn Mẫn đã đi đến Ngự Y viện rồi, chàng mau tìm biện pháp tìm được Đỗ Nhã Y, Đỗ Nhã Y thân thể không tốt, mà lại không biết trong Hoa Quế sao bỏ cái gì.”

Vũ Văn Thượng vừa nghe như thế nhất thời ý cười trong mắt tan biến đi hai mắt trở nên lạnh lẽo. Thân thể đang dựa vào cửa cũng đứng thẳng lên. Lời nói ra không còn ý trêu chọc Trầm Lạc như thường ngày mà hết sức nghiêm túc lạnh lùng:” Lạc nhi, Hoàng tỷ vì nàng mà chuẩn bị Hoa Quế sao?” Trầm Lạc gật đầu một cái, sau đó nắm chặt cánh tay Vũ Văn Thượng, vội vàng lên tiếng:” Chàng mau tìm biện pháp đi.” Vũ Văn Thượng vỗ vỗ tay Trầm Lạc:” Không vội.” Dứt lời đi vào trong tẩm điện Đông cung.

Một lát sau, Vũ Văn Thượng đã đổi một cái áo khoác màu vàng có pha chút sắc đỏ đi ra ngoài, tóc tai vốn tán loạn cũng đã dùng một sợi dây màu xanh dương buộc lại. Trầm Lạc nhìn sợ dây này rất quen thuộc, đột nhiên nghĩ đến đó là sợ dây mà nàng tự mình làm cho Vũ Văn Thượng. Khi Vũ Văn Thượng sảy ra việc kia thì nó đã bị nàng vứt đi ( chỗ này mình không hiểu đâu, coi đi coi lại mà cũng không hiểu nổi ý Trầm Lạc ở đây là gì nguyên văn nó là thế này: Vũ Văn Thượng rơi xuống ở cô ấy là phát dây thừng bị nàng cho vứt bỏ.)

Vũ Văn Thượng kéo Trầm Lạc đi, trực tiếp ra khỏi Đông cung hướng đến Hoa Trúc điện.

“ Trương ngự y, mau mau. Phía trước chính là tẩm cung của nhị hoàng tử, ngài đi mau lên một chút.” Tiểu An Tử dẫn theo Trương ngự y vội vàng hướng đến tẩm cung Hoa Trúc điện vừa đi còn vừa hối thúc mau chút. Chỉ đáng thương Trương ngự y đã cao tuổi lưng khom, mà còn phải mang trên lưng một hòm thuốc lớn.

Uy Mẫn Mẫn đi phía trước cũng rất nôn nóng, kéo lấy cái hòm thuốc trên lưng Trương ngự y, trực tiếp mang đi. Trương ngự y trợn to đôi mắt già nua nằm xâu trong hốc mắt, hai tay liên tục lắc lắc, Uy Mẫn Mẫn khẽ kêu lên:” Trương ngự y, mau mau đi thôi cứu người quan trọng hơn.” Sau khi dứt lời Uy Mẫn Mẫn đem cái đai của hòm thuốc quàng ra sau lưng, bước nhanh lên phía trước. Trương ngự y chỉ đành phải thở dài, nhanh chóng cất bước đuổi người đang đi phía trước.

Một hàng ba người đi tới trước cửa tẩm cung của nhị hoàng tử, cửa tẩm cung đóng chặt, Tiểu An Tử cúi thấp thân thể xuống, gõ cửa nhọ giọng hô:” Nhị hoàng tử, Trương ngự y đã tới.” Đáp lại Tiểu An Tử chính là sự tĩnh lặng, Tiểu An Tử ngước mắt nhìn Uy Mẫn Mẫn và Trương ngự y một chút, lại đưa tay gõ cửa phòng lần nữa:” Nhị hoàng tử, Trương ngự y đã tới.”

Mẫn Mẫn đứng ở một bên đã sớm không kiên nhẫn được nữa, dùng một tay kéo Tiểu An Tử ra, rồi sau đó đẩy cửa phòng ra. Khi cả ba người thấy trong phòng không có một bóng người không khỏi đứng đờ tại chỗ. Đôi tay Uy Mẫn Mẫn nặng nề vỗ lên, rồi sau đó xoay đầu nhìn Tiểu An Tử.

“ Tiểu An tử chẳng lẽ ngươi đã truyền sai lời rồi, nhị hoàng tử hắn ở đâu?” Tiểu An Tử mờ mịt lắc đầu một cái. Uy Mẫn Mẫn thấy dáng vẻ mờ mít lúc này của Tiểu An Tử, thanh âm nói ra không khỏi to lên:” Người đâu? Người ở nơi nào? Để cho chúng ta đứng đây nôn nóng.”

Uy Mẫn Mẫn vừa dứt lời, phía trước tuyền đến một đạo thanh âm uy nghiêm lạnh lùng. Uy Mẫn Mẫn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, khi nhìn thấy Vũ Văn Thượng thì thân thể lập tức cứng lại. Khi nhìn thấy Trầm Lạc phía sau Vũ Văn Thượng thì mí mắt nhảy lên. Mắt nhìn về phía Trầm Lạc thay đổi liên tục, Lạc nhi muội muội làm thế nào lại đi chung với Vũ Văn Thượng đây?

“ Trước tiên các ngươi ở bên ngoài chờ một chút, bổn điện hạ vào trong xem một chút.” Vũ Văn Thượng đi đến trước cửa phòng, liếc nhìn những người đang đứng trước cửa lạnh nhạt nói. Tiểu An Tử lúc này đã sớm quỳ trên mặt đất thỉnh an , Trương ngự y ở một bên cũng khom người hành lễ. Uy Mẫn Mẫn bị chấn động còn chứa có hoàn hồn lại.

Trầm Lạc dừng trước cửa phòng cũng không có cùng Vũ Văn Thượng đi vào chung, Uy Mẫn Mẫn đứng ở bên khi nghe tiếng cửa phòng đóng mới hoàn hồn lại. Đôi tay đánh bụp một cái vào cánh tay phải của Trầm Lạc, Uy Mẫn Mẫn quá mức kinh hoàng nên cũng không khống chế được sức lực. Khi phát hiện ra Trầm Lạc nhướng mày vì bị đau thì mới phát giác ra sức lực của mình quá lớn rồi.

Tay phải vội vàng vuốt ve cánh tay Trầm Lạc. Hai mắt Uy Mẫn Mẫn lộ ra ý trêu chọc, hướng Trầm Lạc trừng mắt nhìn, sau đó mở miệng hỏi:” Lạc nhi muội muội, thành thật mà khai ra, muội cùng điện hạ có quan hệ gì? Đêm hôm khuya khoắt mà có thể mời điện hạ tới Hoa Trúc điện.”

Trầm Lạc liếc mắt nhìn Uy Mẫn Mẫn một cái, vì cố kị Trương ngự y và Tiểu An Tử mà không thể nói thật được, chỉ đành nói bừa vài câu:” Mẫn Mẫn chớ nên hiểu lầm. Ta thấy ngươi và Bích Liên đến Ngự Y viện đã lâu mà chưa có trở về sương