Duck hunt
Thái Tử Vô Sỉ

Thái Tử Vô Sỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324491

Bình chọn: 7.00/10/449 lượt.

cẩn thận, khi dạy cũng để ý nhưng vẫn chưa tìm ra lỗi.”

Vừa nghe Vũ Văn Thượng nói như thế, nước chua trong lòng Trầm Lạc bắt đầu bốc lên, thanh âm phát ra cũng lớn hơn:” Như vậy có phải chàng nhìn trúng cái khéo léo của nàng không? Hả?”

Thấy hai mắt Trầm Lạc trợn to, Vũ Văn Thượng nở nụ cười:” Gần đây Lạc nhi ghen thật lợi hại, ta có một mình nàng là đủ rồi. Thay vì lo lắng chuyện Tôn Miểu, hãy lo lắng chuyện động phòng của chúng ta đi. Gần đây ta có cẩn thận nghiên cứu đó, bên trong đó thật sự bao hàm rất nhiều điều thâm thúy. Ta với nàng đã lâu không làm việc đó, Lạc nhi chẳng lẽ nàng không chờ mong động phòng sao?”

Hai mắt trợn to của Trầm Lạc trong nháy mắt híp lại. Lập tức nghĩ tới giáo tập mấy ngày trước. Từ ma ma mỗi buổi sang đều để cho các nàng trên đầu đội bình hoa, thân thể đứng thẳng, mặt mỉm cười chỉ lộ tám cái răng. Nghĩ đến đây Trầm Lạc híp hai mắt lại bật cười. Sau đó nâng khuôn mặt tươi cười nói:” Tôn Miểu chàng nên xử lý cho tốt, chỉ là nàng ta xuất thân bần hàn, tính tình thẳng thắn, không tệ. Cũng không nên làm quá, nếu có thể được để nàng rời cung là tốt nhất. Còn về chuyện động phòng…” Nhìn lông mày Vũ Văn Thượng nhướng lên, khóe môi giương cao. Trầm Lạc hạ giọng nói:” Ta tất nhiên hết sức mong đợi.”

Lời nói của Trầm Lạc không thể nghi ngờ là một dòng mật ngọt chảy vào trong lòng Vũ Văn Thượng, trong nháy mắt hắn cảm thấy hết sức thoải mái. Một câu nói của giai nhân thôi mà khiến Vũ Văn Thượng hắn ngày ngày tương tư. Chỉ là Vũ Văn Thượng cũng không có biết động phòng mà hắn nghĩ cùng Trầm Lạc nói hoàn toàn khác nhau.

Nàng một bụng đầy ý xấu chuẩn bị cho hắn thấy giáo tập là như thế nào, không dễ như hắn tưởng, còn hắn thì một bụng vô sỉ sắc tâm chuẩn bị nên cùng mĩ nhân lăn qua lăn lại như thế nào. Tốt nhất chỉ một lần, khiến cho giai nhân mang long thai.

Sau khi Vũ Văn Thượng cùng Trầm Lạc một hồi vành tai tóc mai chạm nhau hắn mới rời khỏi sương phòng . Nghĩ đến không lâu nữa có thể lấy nàng về, quang minh chính đại mà ôm ấp, vì thế nên những bước chân tiến về Đông cung của Vũ Văn Thượng nhẹ tựa lông hồng.

Sau khi Bích Diệp đi, Bích Liên vẫn luôn luôn hầu hạ Trầm Lạc. Mặc dù Vũ Văn Liên bị cấm túc trong Thượng cung vì chọc giận hoàng thượng, nhưng Trầm Lạc cũng không dám lơ là mà đối xử tốt với Bích Liên. Huống chi có một số tú nữ đã bị Vũ Văn Liên thu mua, ví dụ như Hòa Miêu. Cho đến bây giờ Hòa Miêu cũng không có bị gây khó dễ ở đó, hơn nữa Hòa Miêu đối với Vũ Văn Liên cũng rất cung kính.

Mấy ngày qua Bích Liên làm việc hết sức cẩn thận, e sợ sẽ chọc giận Lạc chủ tử. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trầm Lạc phân phó Bích Liên sớm nghỉ ngơi. Bích Liên cúi người nhỏ giọng nói dạ rồi đó lui xuống. Sau khi Bích Liên đi không lâu, Trầm Lạc chuẩn bị đi ngủ, thì cửa bị người đẩy ra.

Trầm Lạc quay người nhìn lại thì là Uy Mẫn Mẫn. Sau khi cùng Tần Lâm gặp mặt, Uy Mẫn Mẫn không phải là nên vui mừng sao? Như thế nào miệng lại nhếch lên như thế? Mắt rũ xuống nước mắt như muốn chảy ra vậy.

Trầm Lạc vội vàng cầm tay Uy Mẫn Mẫn để nàng ngồi xuống:” Mẫn Mẫn trước tiên uống ly trà đã. Mọi việc không thuận lợi sao?” Uy Mẫn Mẫn cắn răng, đôi tay vỗ bàn một cái:” Lạc nhi muội muội, Tần Lâm nhìn thấy ta như dê nhìn thấy sói vậy. May nhờ ta kéo hắn lại, nếu không chắc hắn cũng nhanh chóng chạy mất rồi.”

Trên mặt Trầm Lạc mang nghi ngờ, nếu đã như vậy nhất định Tần Lâm có quan tâm:” Mẫn Mẫn ngươi từ từ nói ta nghe xem nào, Tần Lâm có đối xử tốt với người chút nào không?”

“ Không có hắn là tên ngốc đáng chết, muội có biết hắn nói gì không, hắn nói bây giờ ta là tú nữ, đã được ban đến Hoa Trúc điện về sau sẽ là nhị Hoàng Tử phi, Hoàng thượng ân trọng như núi, làm thần tử của Nguyệt Tường Quốc. Hắn không thể cùng Nhị Hoàng tử tranh giành nữ nhân. Hắn thật ngốc a, Nhị hoàng tử không có chút cảm giác nào với ta, nếu Nhị Hoàng tử không thích, ta căn bản không thể vào Hoa Trúc điện. Sau khi giáo tập xong ta liền có thể xuất cung. Chưa đến một năm, những tú nữ có thể xuất giá.” Uy Mẫn Mẫn oán hận nói.

Trầm Lạc nghe như thế thì vui mừng, Tần Lầm nhất định có thích Mẫn Mẫn. Không thể đáp lại Uy Mẫn Mẫn vì e ngại quân thần.

“ Mẫn Mẫn người đừng có gấp. Tần Lâm hắn có thích ngươi, sau khi ngươi ra khỏi cung, lập tức đến Tần phủ, để cho hắn có thể sẵn sàng sang năm có thể đón ngươi vào cửa.”

Uy Mẫn Mẫn nghe như thế cũng chỉ có thể thở dài:” Ai, cũng chỉ có thể làm như thế.”

Vốn dĩ Uy Mẫn Mẫn muốn cùng Trầm Lạc tán gẫu một chút, nhưng không được cây nến đã cháy hết trong phòng tốt đen như mực. Uy Mẫn Mẫn đành bất đắc dĩ đứng dậy khe khẽ đẩy cửa phòng chuẩn bị đi. Chỉ là nàng vừa mới thò người ra khỏi phòng, thân thể lại lui lại. Uy Mẫn Mẫn lập tức cong người lại, thần thần bí bí nhỏ giọng nói với Trầm Lạc:” Lạc nhi muội muội, ta thấy Hòa Miêu đi ra khỏi sương phòng. Nửa đêm ra ngoài, nhất định không phải là chuyện gì tốt. Chúng ta nhanh lên đi theo nàng xem, coi thử nàng ta đi đâu?”

Trong lòng Trầm Lạc cả kinh, Hòa Miêu đi ra khỏi phòng?

Uy Mẫn Mẫn hướng Trầm Lạc ngoắc ngoắc, mới vừa rồi còn bộ dán