Duck hunt
Thái Tử Vô Sỉ

Thái Tử Vô Sỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323335

Bình chọn: 9.5.00/10/333 lượt.

ười a, ngày hôm nay dậy rất sớm, tự tay xuống bếp làm hoa quế tấm ngó sen người thích ăn nhất."

Trầm Lạc vui vẻ vỗ tay, "Hoa quế tấm ngó sen là món ta thích ăn nhất, bình thường ở nhà cha mẹ không cho ta ăn, nói cô gái ăn ngọt nhiều không tốt. Ta mới mặc kệ những chuyện này, đến chỗ mợ ta sẽ thả bụng mà ăn."

Mộc Vân đưa tay nhéo chóp mũi của Trầm Lạc một chút, "Phu Hòa đại tỷ sợ con ăn nhiều ngọt sẽ sâu răng a, ăn lần một lần hai lần thì không có việc gì. Cũng biết con thích ăn hoa quế tấm ngó sen, ta đã làm rất nhiều, đủ cho con mèo ham ăn như con."

Trầm Lạc đẩy mợ đi vào trong phủ, "Đi nhanh lên, con muốn ăn ngay." Bị đảy về phía trước Mộc Vân cười không ngừng, hàng năm nha đầu Trầm Lạc này luôn làm cho phủ đại tướng quân đầy ắp tiếng nói tiếng cười, không còn những ngày bình thường an tĩnh, có Trầm Lạc lão thái bà như nàng cũng không còn buồn bực.

Trầm Lạc vừa ăn hoa quế tấm ngó sen, vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Kỳ quái, xú nha đầu Bạch Mạn Thanh sao lại không có ở đây. Trầm Lạc nhìn về phía mợ ngồi bên cạnh "Mợ, biểu muội đi đâu rồi?"

Mộc Vân uống một ngụm trà nói: "Lạc nhi, hôm qua cữu cữu con nói, Thái hậu trong cung thích trẻ co. Muốn đại thần đưa các cô gái từ mười hai đến mười bốn tuổi vào trong ở một thời gian. Biểu muội con sáng sớm hôm nay phải đi chợ mua xiêm áo rồi.”

Trầm Lạc “Ồ” một tiếng, trong lòng nghi ngờ, Thái hậu thích trẻ con, cũng không nói thích nữ hài tử, làm sao lại muốn nữ hài tử vào cung a. Sau nghĩ lại, như vậy cũng tốt, nha đầu Bạch Mạn Thanh không ở nhà, lỗ tai của nàng cũng sẽ thanh nhàn, tránh cả ngày lẫn đêm tranh cãi ầm ĩ với nàng.

Có một số việc rất là khéo, mới vừa nhắc tới người thì bây giờ đã xuất hiện ngay trước mắt và được trang điểm thật xinh đẹp.

"Mẫu thân, người xem con mặc xiêm áo này nhìn có được hay không?" Trầm Lạc vừa nghe cũng biết Bạch Mạn Thanh tới, trong giọng nói mang theo nũng nịu cần lấy được sự khẳng định. Nàng nhớ trước kia ở trước mặt cha mẹ nói những câu này, phụ thân nhìn cũng không nhìn một cái nói thẳng, chất lượng xiêm áo của Trầmgia rất tốt. Từ này về sau, Trầm Lạc không bao giờ ở trước mặt cha mẹ nói lời như thế nữa.

Trong miệng đang ăn hoa quế tấm ngó sen bẹp bẹp, giương mắt nhìn sang, ơ, áo đầm màu hồng, mép váy có một vòng chấm tròn màu xanh lá cây, đai lưng bên hông là sợi tơ tằm làm lộ ra eo nhỏ bằng một nắm tay. Nhưng màu sắc này không có điểm nhấn, ở trong cửa hàng Trầmgia chính là một bộ quần áo cực kì bình thường. Động tác của Bạch Mạn Thanh không khỏi khoa trương lên, một mực xoay quanh, làm đầu của nàng cũng choáng váng.

Bạch Mạn Thanh dừng lại động tác, ánh mắt cứng lại."Biểu tỷ cũng tới?" Nàng lớn như vậy ngồi ở đây từ nãy đến giờ, thì ra vị tiểu thư này mới phát hiện.

Mộc Vân đem ly trà nặng nề để xuống bàn, "Vài ngày trước đã nói với con rồi, nha đầu như con đúng là đãng trí, một chút quy củ cũng không có."

Nhìn mợ bắt đầu quở trách biểu muội, Trầm Lạc vội vàng mở miệng giảng hòa, nàng cũng không muốn để cho Bạch Mạn Thanh ghi hận mình thêm, nói nàng vừa đến liền đoạt cha của nàng đoạt mẹ của nàng.

"Mợ, biểu muội mặc bộ váy này thật là đẹp mắt, lớn hơn một tuổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn rồi. Người cũng ngày càng đẹp."

"Đẹp có lợi ích gì, một chút hiểu chuyện cũng không có."

Trầm Lạc xấu hổ, mợ đúng là một hiệp nữ ăn nói ngay thẳng. Thấy Mạn Thanh chu miệng cũng biết trong lòng nàng hết sức khó chịu, nàng không thoải mái, xui xẻo chính là mình a.

"Tướng quân trở lại."

Bên ngoài gã sai vặt kêu lên, Trầm Lạc lau miệng, lần này cậu trở về thật đúng lúc a. Đứng dậy phủi phủi quần áo, cậu của nàng vẫn bị dượng Hai cười nói rằng khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc của cậu giống như khuôn mặt cô gái ở trên người nam tử. Vì vậy, đại tướng quân uy phong lẫm lẫm đối với dượng Hai tránh không kịp. Trầm Lạc cực kỳ yêu mến người cậu duy nhất này của mình, dịu dàng như ngọc, hàng năm đều đến đây, cũng không thấy cậu có chút thay đổi nào, cũng không thấy già đi một chút nào.

"Lạc nhi đến rồi, để cậu nhìn một chút nào." Bạch Dư Tề nâng tay Trầm Lạc, nhìn bên này lại nhìn bên kia, càng nhìn càng giống đại tỷ. Hắn bận việc trong triều, không có thời gian đi thăm đại tỷ và đại tỷ phu.

Tâm tình của Trầm Lạc lúc này cực kỳ vui vẻ, mặt mày cong cong, khóe miệng khẽ nhếch lên cười. Một màn này rơi vào trong mắt Bạch Mạn Thanh cũng không biết là cảm giác gì. Đó là cha của nàng, trở về cũng không nhìn nữ nhi ăn mặc một thân áo mới, lại hỏi han ân cần Trầm Lạc, cũng không phải là nhiều năm không gặp nhau.

Bạch Dư Tề gật đầu một cái, "Hình dáng càng ngày càng giống đại tỷ rồi, tính tình cũng trầm ổn. Sáng mai vào cung ta cũng yên tâm một chút."

Trầm Lạc vốn là đang cười, vừa nghe đến câu nói sau cùng thì thế nào cũng không cười nổi. Không phải là nữ nhi đại thần vào cung sao? Nàng chỉ là thân thích của đại thần, vào cung cũng sẽ không đến lượt nàng. Không xui xẻo như vậy chứ, nhưng nếu nàng vào cung, sẽ cùng Bạch Mạn Thanh sống cùng một chỗ.

Trầm Lạc còn đang kinh ngạc, cũng không mở miệng trả lời. Bạch Mạn Thanh đứng ở một bên ng