
ường. “Trầm nha đầu, vậy Phương thị đã trả lời ra sao?” Chu hậu tận lực bình tĩnh hỏi, chỉ có mình bà ta biết giờ phút này trong lòng mình đang cuồng loạn tới cỡ nào, có lẽ còn cả căm hận.
Ngồi ở phía dưới trừ bỏ Hà Oánh và Bạch Mạn Thanh ra, cả đám thiên kim lúc ở phủ gia được tiếp xúc với ngoài chút chuyện nữ nhi, thì cũng chỉ có Tứ thư ngũ kinh hay cầm kỳ thi họa. Nào có được nghe qua mấy kiểu chuyện xưa tình tình ái ái thế này, không khỏi bị lời kể của Trầm Lạc hấp dẫn. Rất muốn lớn tiếng hỏi Trầm Lạc, sau đó là thế nào, vị Liễu thư sinh này rốt cuộc có vứt bỏ Phương thị hay không? Thế nhưng, Đế hậu đã nói trước, cả đám thiên kim đành nén nỗi tò mò. Mi tâm mang theo vẻ lo lắng, Vũ Văn Thượng nhìn qua vẻ mặt mỗi người, lần này là sơ sót của hắn, Lạc Nhi không nên chọn chuyện này để kể.
Trầm Lạc lắc đầu một cái, thở dài. “Phương thị là một nữ tử ngang ngạnh, nói rằng bây giờ Liễu thư sinh là người thân duy nhất của nàng. Liễu thư sinh được công thành danh toại là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông, về phần có lấy nàng hay không, nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy. Các hương thân biết được tính tình Phương thị bướng bỉnh, nên cũng không khuyên nhủ thêm nữa. Liễu thư sinh học hành gian khổ đã nhiều năm, Phương thị luôn cùng sóng bước bên hắn. Dần qua tuổi thành hôn, Liễu thư sinh lên ki dự thi, nói rằng khi công thành danh toại, nhất định sẽ trở lại cưới nàng.”
Một đạo thanh âm lanh lảnh ngắt lời Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng nhíu đôi mày thanh tú: “Chẳng lẽ Liễu thư sinh không cần Phương thị nữa? Nếu là như vậy, cũng chỉ có thể trách Phương thị quá ngu ngốc, cứ giữ khư khư một người đàn ông như thế.”
Trầm Lạc gật đầu liên tục, “Công chúa thông minh, Liễu thư sinh quả thực đỗ đạt công danh, cưới Tam công chúa đương triều, làm phò mã. Sau khi Phượng thị biết, không khóc cũng không nháo, ngay hôm thứ hai, đã đi am ni cô, tụng kinh niệm Phật.”
Sắc mặt Chu hậu trắng bệch, tay không kìm nổi run lên. Hai mắt Hoàng thượng nhìn Trầm Lạc, rồi lại mất hồn nhìn về phía bên trái Thiên Huệ cung. Một sự yên tĩnh quỷ dị lan tràn, cả đám thiên kim vẫn đang cảm thán sự ngu ngốc của Phương thị, căm hận Liễu thư sinh bạc tình.
“Phụ hoàng, Mẫu hậu.” Vũ Văn Thượng nhìn ra đầu mối, lên tiếng đúng lúc, Hoàng thượng mới khôi phục lại thần sắc bình thường. Tay Chu hậu đã không còn run lên, chỉ còn sắc mặt là trắng bệch phờ phạc.
“Thượng nhi, Trầm nha đầu kể chuyện xưa thật đặc sắc. Lưu công công.”
Vị Lưu công công tóc muối tiêu đứng ở ngay đứng ở phía dưới ngay gần Hoàng thượng khom người đáp lại: “Nô tài ở đây.”
“Mang minh châu Tây Cống quốc tiến cống năm ngoái thưởng một viên cho Trầm nha đầu.” Được Hoàng thượng ban thưởng Trầm Lạc hẳn là nên vui mừng, nhưng sao trên mặt Hoàng thượng lại chẳng thấy chút mừng vui nào?
Mấy thiên kim khác cũng biểu diễn một phen tài nghệ, Hoàng thượng kể từ sau khi nghe Trầm Lạc kể chuyện xưa xong, không còn muốn ở lại cung yến này nữa, không lâu sau, để Lưu công công đỡ mình về tẩm cung nghỉ ngơi.
Lúc này Trầm Lạc vốn đầy một bụng nghi ngờ lại càng thêm lo lắng, mới vừa rồi sắc mặt Hoàng thượng còn tốt thế, sao lại chuyển biến nhanh như vậy? Chuyện xưa này của nàng, chẳng lẽ có vấn đề? Rõ ràng đều khiến mọi người hiếu kỳ vô cùng, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì chứ.
Hai lòng bàn tay Trầm Lạc toát mồ hôi lạnh, đôi mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng, hi vọng hắn có thể tới hóa giải cục diện lúng túng này. Vũ Văn Thượng thầm dở dài, chậm rãi đứng dậy, cao giọng nói: “Mẫu hậu, thân thể người không thoải mái sao? Nếu không thoải mái, vậy để hoàng tỷ đỡ người đi nghỉ ngơi.” Chu hậu ôm ngực, khoát tay áo, “Miễn đi, Bổn cung nghe nói thiên kim Ngự sử đại nhân vẽ được một bức họa đẹp. Không bằng. . . . . .”
“Mẫu hậu, để con đỡ người về Thái Hòa cung nghỉ ngơi. Cung yến này xem ra chẳng còn gì hay nữa rồi, đợi sau tiết trung thu chúng ta lại tổ chức cung yến được không?” Vũ Văn Thương tính khí tuy có hơi kiêu căng, những dù gì thì cũng là một đứa con gái tốt, được Chu hậu thương yêu.
Chu hậu cả tinh thần lẫn thể chất đều quá mệt mỏi, vốn cũng không muốn ở lại cung yến nữa, vẻ mặt hoàng thượng khi nghe xong chuyện xưa đó, là đau lòng hối hận hay áy náy? Hắn còn thích nữ nhân kia sao? “Thượng nhi, nơi này đều giao cho con vậy.” Chu hậu thở dài, tay khoác lên tay Vũ Văn Thương, rồi chậm rãi bước về phía Thái Hòa cung.
Vũ Văn Thương trước khi đi còn lạnh lùng liếc nhìn Trầm Lạc, nét mặt kia rõ ràng là như muốn ăn tươi nuốt sống nàng luôn. Trái tim Trầm Lạc bang bang nảy lên, lần này không phải khẩn trương, những cũng chẳng hiểu là vì lí do gì. Xem ra hoàng cung này không hợp với bát tự của mình, chỉ là mẩu chuyện xưa nghe thuyết thư tiên sinh nói bừa, mà phá hoại cả một cung yến. Mình làm cung yến rối lên, không có biểu hiện tốt, Vũ Văn Thượng, liệu có. . . . . .
“Các vị thiên kim theo ma ma về lại sương phòng đi, Trầm Lạc!” Vũ Văn Thượng xoay người. thanh âm như mang theo tức giận cùng bất mãn, thậm chí còn có một loại uy nghiêm. Có vài thiên kim muốn lưu lại xem trò vui, nhưng lại bị ma ma nhanh chóng đưa v