
Lạc có thể cảm nhận được sự kích động của Vũ Văn Thượng, biết được động tác này có hiệu nghiệm. Khóe miệng Trầm Lạc nở nụ cười giảo hoạt, tay nhỏ bé mềm mại vuốt lồng ngực cường tráng của Vũ Văn Thượng, từ trên xuống dưới, từ eo đi dần xuống, cuối cùng xuống đến phía dưới của Vũ Văn Thượng. Cầm lấy nơi gốc rễ của cái vật đang chôn trong cơ thể nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng sờ xoạng, sau đó bóp mạnh một cái.
“Lạc nhi, có vẻ như càng ngày nàng càng tiến bộ rồi đó.” Vũ Văn Thượng ngăn cản những động tác càn quấy của cái tay nhỏ bé kia, ngay sau đó eo chợt hướng lên trên ra sức vài cái, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng. Chiếc giường đình chỉ động tác, bên trong tẩm điện khôi phục sự yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu lên đống y phục hỗn độn mang lại cảm giác ấm áp.
Sau một động tác kịch liệt, Vũ Văn Thượng ôm chặt lấy thân thể Trầm Lạc. Sau một lúc lâu mới buông nàng ra để cho nàng mặc quần áo. Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng, trong lòng âm thầm vui vẻ, chiêu này của Trầm Vân thật là hay, hôm nay thời gian Vũ Văn Thượng làm chuyện kia với nàng ngắn hơn lần đầu tiên rất nhiều, nếu không chắc chắn nàng vẫn còn bị Vũ Văn Thượng dày vò.
Sau khi mặc quần áo xong, một tay Vũ Văn Thượng kéo Trầm Lạc đến trước gương trang điểm. Mở ngăn kéo ở bàn tràng điểm, lấy ra một cây lược gỗ, nhẹ nhàng chải đầu cho Trầm Lạc “Lạc nhi, về sau khi nàng vào điện Đông cung, ngày ngày ta đều sẽ chải đầu vẽ chân mày cho nàng, được không?”
Trầm Lạc giật mình, Vũ Văn Thượng chải đầu cho nàng? Đây không phải việc chỉ nữ nhân mới làm sao? Trầm Lạc ngẩng đầu lên lại bị Vũ Văn Thượng đè xuống, cây lược gỗ tiếp tục động tác chải đầu cho nàng.
“Vũ Văn Thượng, sao chàng có thể làm việc đó?” Trầm Lạc nhìn động tác chải đầu cực kì thành thạo của Vũ Văn Thượng, xem ra trước kia hắn đã học rất tốt. Nhưng những lời sau đó của hắn lại khiến nàng cảm thấy rung động.
“Lúc trước, ta bị nhạc phụ kêu vào thư phòng, nhạc phụ đã nói với ta những chuyện trước đây. Lại nói, “khuê nữ nhà ta bị ngươi cướp đi dễ dàng như thế, lúc trước khi ta theo đuổi mẫu thân nàng, có chuyện gì chưa có làm qua chứ? Việc chải đầu vẽ chân mày cho mẫu thân nàng, đó là công việc mỗi ngày ta phải làm”. Sau khi ta hồi cung, suy nghĩ kĩ lời của phụ thân nàng, sau khi suy nghĩ kĩ thì quyết định học tập phụ thân nàng, trước đó nàng không dạy ta, ta phải tự mình học tập cách chải đầu vẽ chân mày cho một cô nương từ trong sách. Sao có thể làm không tốt chứ?”
Trẩm Lạc nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài của Vũ Văn Thượng qua lại nhịp nhàng trên đầu nàng như những cánh bướm đang vỗ cánh, cuối cùng một búi tóc hình bươm bướm xinh đẹp trên đầu nàng đã được hoàn thành. Vũ Văn Thượng rất thông minh chỉ học trong một thời gian ngắn như thế thôi mà thủ pháp đã hết sức thành thạo. Còn nữa, hắn còn gọi cha nàng là nhạc phụ, ưm, trong lòng Trầm Lạc có chút ngọt ngào. Phụ thân chải đầu vẽ chân mày cho mẫu thân, đã kiên trì được mấy chục năm rồi.
“Lạc nhi, thứ ta cho nàng vào lễ cập kê, nàng có mang vào trong cung chứ?” Vũ Văn Thượng bỏ cây lược gỗ trong tay xuống, kéo ngăn kéo lấy trong đó ra một cây chì kẻ lông mày, cúi người xuống vừa vẽ mày cho Trầm Lạc vừa nói.
“Trâm gỗ đào? Ưm, mẫu thân có bảo ta mang tới, nhưng những thứ còn lại ta không mang tới. Vật đó quá mức gây chú ý, nếu người nào đó không biết thì lại nói ta đã đính ước với người ta, trâm gỗ đào này cũng không có viết tên tuổi của Vũ Văn Thượng.
Vũ Văn Thượng bật cười, tay còn lại điểm điểm cái mũi của nàng: “Là do ta sơ sót, thời gian tuyển tú cho chức thái tử phi đã định rồi, ta chỉ hận không thể lập tức đem nàng vào điện Đông Cung thôi. Nhưng trong hoàng cung có một số quy củ, nhất định phải đợi đến ngày đó.”
Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng cất giọng mang ngữ khí làm nũng. Không nhịn được mà phải bật cười. Bộ dáng của Vũ Văn Thượng bây giờ giống như đứa trẻ oán giận vì không ăn được kẹo.
Tác giả có lời muống nói: Rốt cuộc thì 11h30’ cũng đã xong rồi, ngày mai tranh thủ làm thêm hai chương làm quà thứ bảy.
Trong thư phòng của điện Đông cung.
Trên bàn chất đầy những tấu chương màu vàng, những tấu chương này là do Tiểu Phúc Tử mới lấy từ trong thư phòng của hoàng thượng ra, gần đây thân thể của hoàng thượng đã không còn tốt nữa, có một số tấu chương Vũ Văn Thượng sẽ coi trước rồi sau đó đưa tới cho hoàng thượng phê duyệt lại.
Trầm Lạc ngồi trên giường êm ở một bên, ngáp một cái, lười biếng đưa tay ra cầm một trái nho tím (Bồ Đào) trong cái mâm trắng, cúi đầu chậm rãi lột vỏ.
Rầm một tiếng, Trầm Lạc ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Thượng đang ngồi ở kia, chỉ thấy hắn chau mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉa mai. Trầm Lạc lại nhìn tấu chương bị Vũ Văn Thượng quăng trên bàn, không biết là vị quan nào đã đắc tội với Vũ Văn Thượng nữa, aizz, sợ rằng vị đó sẽ lành ít dữ nhiều.
“Điện hạ, Thái Úy đại nhân có chuyển cho nô tài một phong thư, điện hạ có muốn xem qua không ạ?” Giọng của Tiểu Phúc Tử truyền vào từ ngoài thư phòng. Trầm Lạc vẫn ở một bên lẳng lặng bóc nho ăn, xem chừng là Thái Úy đại nhân đã đắc tội với Vũ Văn Thượng, nên đã ngay lập t