Snack's 1967
Thâm Sơn Có Quỷ

Thâm Sơn Có Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325431

Bình chọn: 9.5.00/10/543 lượt.

g viện, bây giờ có ba người đi, ba người khác hiện đang ở bên người, để lại hai người để quản lý các đệ tử.

Tiểu Xuân gật gật đầu.

“Vậy đại sư huynh có hỏi huynh chọn người bằng cách nào không?” Nàng cảm thấy hành vi của nàng không được quang minh chính đại, trước mặt đại sư huynh không ngóc đầu lên được.

Hạ Hàm Chi nói: “Sợ cái gì, Đại Tông sư còn không lên tiếng, y có thể nói gì chứ.”

Tiểu Xuân đã được làm cho yên tâm, vui vui vẻ vẻ đi sắp xếp đồ đạc.

Trước hôm xuất phát một ngày, nàng còn đặc biệt chạy xuống chân núi tạm biệt Linh Nhi. Hôm tỷ võ Linh Nhi cũng có đi nhưng quá nhiều người nên hai người không gặp nhau. Lâu ngày không gặp, hai cô gái trò chuyện thật lâu, Tiểu Xuân để Linh Nhi đi vào trấn với nàng, mua thêm cho Lý Thanh mấy bộ quần áo.

“Cô toàn mua cho hắn, sao không mua cho mình đi.”

Tiểu Xuân cười cười: “Đồ của ta còn nhiều, vẫn còn mặc được, tên to con kia còn chẳng có quần áo thu đông.”

Linh Nhi hứ một tiếng: “Cô đối với hắn càng ngày càng tốt rồi đó.”

Tiểu Xuân nhướn mày, không nói gì.

Trở lại Thanh Đào viện, Tiểu Xuân bỏ hết mấy cái bịt mắt mình mới sửa sang lại vào trong túi đồ.

Đại hội luận kiếm đối với Tiểu Xuân cũng không phải quá quan trọng, nhưng nàng lại rất xem trọng chuyến đi này.

Nàng biết, đây là lần đầu tiên Lý Thanh rời khỏi núi Bạc Mang, nàng muốn lần này hắn đi có thể vui vẻ hơn.

Bởi vì đi sớm nên các đệ tử Kiếm Các cũng không phải thức trắng đêm để lên đường mà đi một chút rồi lại ngừng, có cảm giác như đang đi chơi.

Kiếm Các nghèo không chịu nổi, cả môn phái từ trên xuống chỉ có sáu con ngựa, Tiểu Xuân và Mai Như vì là nữ đệ tử nên được chăm sóc hơn một chút, mỗi người một con, còn lại bốn con thì có hai con móc vào xe ngựa cho Đại Tông sư ngồi, cuối cùng, ngựa chỉ còn lại hai con.

Dựa theo bối phận, vốn là Vệ Thanh Phong và Trương Trị mỗi người một con, Hạ Hàm Chi mặc dù cũng là Chưởng viện nhưng hắn lại đến sau, theo lời Lưu Viễn Sơn thì chính là “lý lịch quá mỏng”.

Chỉ là đến lúc thực sự chia ngựa, Vệ Thanh Phong lại nhường ngựa của mình.

Y nói với Hạ Hàm Chi: “Ta đi bộ cũng được, ngươi cưỡi ngựa này đi.”

Hạ Hàm Chi không hề có ý từ chối, y dắt ngựa, tự mình tung người cưỡi lên, từ trên nhìn xuống Vệ Thanh Phong, cười nói:

“Đa tạ đại sư huynh.”

Vệ Thanh Phong lưng đeo bao đồ, kiếm dài dùng bao bọc kín, đeo lên lưng.

Tiểu Xuân ngồi trên lưng ngựa, tâm trạng vô cùng thoải mái. Nàng vốn muốn cùng Lý Thanh cưỡi cùng một con ngựa, nhưng hai người ban ngày ban mặt mà cưỡi cùng ngựa, nàng vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng. Hơn nữa, không biết vì sao, con ngựa này dường như rất sợ Lý Thanh, mỗi lần Lý Thanh đi cạnh Tiểu Xuân, con ngựa đều không nhịn được hơi run run.

Tiểu Xuân nói với hắn: “Huynh đừng dọa nó.”

Lý Thanh hơi oan ức: “Ta đâu có dọa nó….”

Tiểu Xuân: “Vậy sao nó cứ run?”

Lý Thanh: “Ùng ục….”

Chỉ là, điều này cũng chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng chút nào đến hành trình.

Người thì thường thích kết bè kết phái, ai cũng thích đi cùng với người quen, cuối cùng…..hầu như tất cả mọi người đều đi đến chỗ Tiểu Xuân.

Mai Như và Lý Thanh thì khỏi nói, vẫn luôn ở cạnh Tiểu Xuân, Hạ Hàm Chi thì cứ dính chặt như sam, đuổi thế nào cũng không chịu đi, Lưu Viễn Sơn thấy Tiểu Xuân thì lại cứ nói chuyện tới nói chuyện lui, Vệ Thanh Phong không nói nhiều lắm, nhưng y lúc nào cũng đi gần Tiểu Xuân.

Ngoài Trần Bì đánh xe cho Đại Tông sư, chỉ còn lại Trương Trị. Trương Chưởng viện hóa ra là một người thích náo nhiệt, thấy cả đám người đi bên đó liền sáp vào,

Lưu Viễn Sơn lại nói chuyện mà mình vẫn canh cánh trong lòng, chính là chuyện Tiểu Xuân đến Thanh Đào viện.

“Sao muội không nói với đại ca đã đi rồi, sao mà đi xa thế, đại ca không đi thăm muội được.”

Tiểu Xuân muốn nói, chuyện này thật ra là vì….

“Không cẩn thận….nên đi qua thôi.”

“Aizzz…” Lưu Viễn Sơn nhíu chặt mày than thở, Hạ Hàm Chi đứng cách đó không xa hờ hững nhìn y, vẻ mặt Lưu Viễn Sơn lập tức trở nên không tốt lắm. Tiểu Xuân sợ hai người này giương cung bạt kiếm, vội đổi để tài.

“Hôm nay chúng ta, chúng ta đi đến đâu vậy nhỉ?”

Vệ Thanh Phong trả lời nàng, đoạn đường này là do y chịu trách nhiệm. Y nói với Tiểu Xuân: “Chúng ta đi đường gần, trước tiên sẽ đến trấn Xảo Lai, sau đó đi qua núi Kiều, đi vào trung tâm của trung nguyên.” Y giải thích “Đường này không phải đi qua thành trì, là đường nhanh nhất rồi.”

“Ồ ồ.” Tiểu Xuân không biết gì về đường xá cả, bất quá, nàng tin rằng, điều Vệ Thanh Phong nói thì nhất định là đúng.

“Hôm nay e là không đến trấn Xảo Lai kịp rồi, chắc là phải qua đêm trên núi.”

“Được rồi, chúng ta mang rất nhiều lương khô mà, qua đêm ở đâu cũng không thành vấn đề.”

Thấy Tiểu Xuân phối hợp như thế, Vệ Thanh Phong nhìn nàng cười một cái, Tiểu Xuân nhếch miệng, vui vẻ rụt cổ lại.

Chân Mai Như khẽ thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng đi đến cạnh Tiểu Xuân, nàng khẽ nói: “Đừng cười nữa, còn cười ngốc nữa là tên to con kia đi xuống sông luôn bây giờ.”

Tiểu Xuân ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện Lý Thanh đi lệch đường.

“Bên này! Lý Thanh! Bên này!”

Nàng kêu vừa kịp lú