
ha, hỏi tình huống hiện tại.
“Bác sĩ đang kiểm tra cho mẹ con, may mắn, bệnh phát đúng lúc uống thuốc, vấn đề không nghiêm trọng.” Anh khẽ ôm chầm lấy cô, vỗ về lưng cô, nhìn đến anh gọi điện thoại, so với anh cô còn căng thẳng hơn. “Có khi nào bác ấy vì em mới như vậy không?” Cô bất an khẽ hỏi, rất muốn đi thăm mẹ anh, nhưng là, sợ hãi mình xuất hiện lại làm cho bệnh tình của mẹ anh nặng hơn.
“Sẽ không, chắc là bị chuyện của ai đó kích thích.” Anh nhẹ giọng an ủi, trong lòng rõ ràng, anh cùng cha anh vẫn luôn rất cẩn trọng, bệnh của mẹ anh gần đây rất ít phát tác. Chẳng lẽ lần này phát bệnh, thật là vì chuyện của anh? Lòng anh cũng khó xử giày vò, nhưng là, không muốn cô lo lắng.
Đến bệnh viện, Tiêu Tiếu cười khổ giục anh mau vào đi,“Anh cứ thoải mái mà đi đi, đừng tìm bọn họ nói em đến đây!”
“Một lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho em, em ở dưới đây chờ anh!”
Cô mỉm cười khẽ gật đầu, giục anh mau vào thang máy. Nhìn thấy anh vào thang máy, lòng của cô cũng căng thẳng lên, lẳng lặng ngồi ở góc đại sảnh mà đợi.
Trạch Viễn lên lầu 6, đèn phòng cấp cứu đã tắt, ngoài cửa cũng không có thân ảnh của cha, anh lo lắng lại gọi điện thoại cho cha anh. Thì ra mẹ anh đã kiểm tra xong, chuyển vào phòng bệnh 609. Anh chạy nhanh nhìn bảng hướng dẫn đi tìm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, cha đang ngồi ở bên giường của mẹ, lẳng lặng nhìn mẹ. Nghe được thanh âm, quay đầu nhìn về phía anh, anh đi đến bên giường, nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của mẹ, trong lòng một trận quặn đau, mẹ nhất định là vì chuyện của chính mình mà tức giận, lòng lại thật sâu tự trách. Rốt cuộc anh phải làm như thế nào, làm sao có thể yêu mà không làm ai bị thương tổn?
Cha anh vỗ nhẹ vai anh, ý bảo bọn họ đi ra ngoài, anh đi theo ba anh ra khỏi phòng.
“Ba, rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Là…… vì chuyện của con sao?” Anh áy náy nhìn cha mình, trong mắt cất giấu tự trách.
“Trừ chuyện của con ra, còn có chuyện gì có thể làm cho mẹ con tức giận như vậy chứ?” Thanh âm nghiêm khắc của cha anh lộ ra một loại tức giận.
Lòng Trạch Viễn càng chùng xuống, thật là vì anh.
“Sáng nay Kiều gia gọi điện thoại đến đây, không biết ở trong điện thoại cùng mẹ con nói gì đó, phỏng chừng là chuyện của Tú Viện, cuối cùng mẹ con tức giận đến mức lập tức phát bệnh, may mà đúng giờ uống thuốc. Vừa rồi bác sĩ cũng nói, không có gì vấn đề lớn, bất quá, tuyệt đối không thể lại làm cho mẹ con kích động nữa!” Cha anh đơn giản nói quá trình phát bệnh của mẹ anh.
“Trạch Viễn, đừng tùy hứng, đi vào cùng mẹ con, một hồi mẹ tỉnh thì phải nói lời xin lỗi. Đừng để mẹ con phải bận tâm nữa, cố gắng mà nghe lời, bạn gái còn có thể tìm người khác, cha mẹ chỉ có một đôi này!” Cha anh nặng nề mà vỗ vỗ vai anh, lời nói thấm thía khuyên nhủ anh.
Trạch Viễn khổ sở khẽ nhắm hai mắt, không thể đáp lại, trong lòng thống khổ giày vò, vừa mới mới cho cô một hứa hẹn hạnh phúc, hiện tại lại phải vì cha mẹ mà lựa chọn buông cô ra, bảo anh phải làm thế nào? Anh không thể trả lời, cũng không cách nào lựa chọn.
Vào phòng, mẹ anh cũng đã tỉnh, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn thấy anh thực sự khổ sở, mẹ vì chuyện của chính mình tiều tụy, anh thật sự là rất bất hiếu.
Mẹ anh nhìn thấy anh đến đây, lộ ra nụ cười hiền lành, vươn tay ý bảo anh đi qua, nụ cười kia như thứ gì đó đâm vào lòng anh, thật sâu đâm một cái để lại vết thương đầy máu, làm cho áy náy càng sâu vài phần, bảo anh sao có thể còn nhẫn tâm làm cho mẹ mình thương tâm được nữa?
Lưu Phương Hoa lẳng lặng nhìn con, nhíu chặt mày, ánh mắt u buồn lộ ra nồng đậm lo lắng, anh không vui vẻ, nhất định rất tự trách, đây không phải Trạch Viễn mà bà muốn thấy, bình tĩnh cùng ôn hòa trên mặt con trai bà đã rất lâu không có xuất hiện.
“Trạch Viễn, lại đây ngồi, để cho mẹ nhìn con cho rõ.”
Trạch Viễn ngồi ở bên giường, thân thể nhoài về phía trước, nhẹ nhằng nắm lấy tay mẹ, lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Lưu Phương Hoa nhẹ nhàng lướt từ trên trán anh hạ xuống, xoa mắt anh, mắt thật sâu hõm lại, nó gần đây nhất định rất khuya mới ngủ. Tầm mắt đột nhiên bị một dấu hồng hồng chói mắt làm cho giật mình, trên cổ Trạch Viễn có một dấu hôn hồng hồng, nguyên bản giấu ở dưới áo, hiện tại bởi anh nhoài người về trước nên mới có thể lộ ra.
Lưu Phương Hoa yên lặng nhìn, đột nhiên nở nụ cười, nhợt nhạt nở nụ cười, nhẹ nhàng buông tay con ra, tươi cười ở trên mặt chậm rãi mở rộng.
Trạch Viễn bất an nhìn mẹ cười, kỳ quái nhìn về phía cha mình, hai người đều là vẻ mặt mờ mịt, mẹ anh làm sao vậy? Tác giả nhắn lại
Rốt cục đồng ý ….tung hoa…..
Lưu Phương Hoa ngừng cười, thản nhiên nhìn về phía chồng,“Cẩm Chương, ông giúp tôi về nhà lấy chút quần áo tắm rửa.” Bùi Cẩm Chương lo lắng nhìn vợ, vừa rồi không hiểu vì sao lòng ông thực bất an khi thấy bà cười, dùng ánh mắt ám chỉ nhìn con, không thể lại làm mẹ kích động! Mới do dự ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.
Trạch Viễn nhìn mẹ cùng cha đã đi ra ngoài, trong lòng lại bất an không yên, mẹ nhìn ra cái gì sao? Sáng nay bà lại vì chuyện gì mà tức giận? Vừa rồi vì sao lại cười? Trong đầu đột nhiên nảy lên cả đống lớn nghi hoặc, nhưng mà,