
Cố Tích Hoa nghe được lời nói mình muốn nghe nhất nhưng cũng tưởng
rằng không có khả năng nhất, trong nháy mắt anh cứng ngắc —— “Em nói cái gì?”
“Em có thai rồi….”
“Lặp lại lần nữa.”
“Em có con, Cố Tích Hoa…..”
Anh chợt hiểu ra: “Vì thế em đi gặp anh ta để cố vấn về phương diện này?”
Thẩm Châm gật đầu trong lòng anh.
“Em sợ…..” Thẩm Châm chôn vùi trong lòng anh, “Em chưa chuẩn bị gì hết, ám
ảnh đối với thai phụ vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ…. Em không muốn có con
chút nào………. Em cũng không dám đến bệnh viện, ở đó khắp nơi đều là bà
bầu, em chỉ có thể tìm người bên cạnh…..”
Cố Tích Hoa thở dài một tiếng: “Vì sao em không nói với anh?”
Thẩm Châm: “…….Em còn chưa nghĩ ra có muốn hay không?”
Cố Tích Hoa cứng đờ lần nữa.
“Anh khẳng định là muốn, nhưng nếu em nói không muốn, anh chắc chắn sẽ cùng
em đến bệnh viện…… Anh đau khổ, nhưng anh sẽ không nói……”
“Em không muốn anh đau khổ……”
Cố Tích Hoa tăng sức lực trên tay, anh ôm cô càng chặt hơn, âm thanh hơi
đắng chát: “Chúng ta không phải vợ chồng sao….. Đã mang thai rồi, em
không nên nói với chồng trước tiên sao…… Muốn hay không……. Chúng ta cùng nhau ra quyết định, dù sao sau này còn có cơ hội……..”
“Cho nên anh định từ bỏ?” Thẩm Châm ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Tích Hoa nhìn cặp mắt trong trẻo mệt mỏi kia, khẽ cắn môi: “Ừm.”
Cô mặc kệ, trừng mắt: “Phá thai không tốt cho thân thể của phụ nữ, anh không biết ư?”
Cố Tích Hoa day day huyệt thái dương, cắn răng nói: “Chúng ta từ từ dưỡng lại, sẽ khoẻ như thường thôi.”
Thẩm Châm sắp bị Cố Tích Hoa làm tức chết rồi, cô trừng mắt thở hổn hển nhìn anh, nhưng nghĩ lại trước đó cô đã cho anh đả kích quá lớn, nên chỉ số
thông minh rớt xuống nằm dưới vạch bình thường, vì thế cô lấy lại tâm
tình, quyết định tha thứ cho sự chậm tiêu của anh.
Cô ngồi thẳng lên đặt chóp mũi mình đối diện với chóp mũi của anh, hai mắt nhìn nhau: “Thẩm tiên sinh, em yêu anh.”
Cố Tích Hoa hôn môi cô, mang theo tình yêu thương tiếc vô hạn: “Anh biết. Anh cũng yêu em, Cố phu nhân.”
“Cho nên em nguyện ý sinh con, Thẩm tiên sinh.”
Hô hấp của Cố Tích Hoa ngừng lại.
“Tuy em luôn biết rằng mình sẽ gặp được một Thẩm tiên sinh rất tốt, nhưng từ nhỏ em đã nói với chính mình, mặc dù em yêu anh ấy như sinh mệnh em
cũng không muốn sinh con….. Sau khi gặp anh, em phát hiện mình sai rồi,
nếu em yêu anh như sinh mệnh thì em làm sao có thể nhìn anh đau khổ…….
Những gì anh muốn, là sự truy cầu không đổi trong cuộc sống của em. Em
bằng lòng vì anh mà bỏ xuống tất cả rụt rè và sợ hãi, làm người phụ nữ
kiên cường dũng cảm hơn…”
Trong phòng tối tăm không một tia sáng, thế nhưng ánh sáng vào giờ khắc này rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào.
Lúc Thẩm Châm mang thai, cảm xúc gắt gỏng quá mức, tiểu tổ tông nằm trên
sofa ăn trái cây, ăn trúng một trái nho hư khuôn mặt trắng trẻo nhăn
lại, ngay sau đó cô hổn hển gọi “Cố Tích Hoa!” Anh từ phòng sách đi ra, hôn lên khuôn mặt mang theo vẻ giận dỗi, âm thanh nhẹ xuống: “Sao thế?”
“Nho hư!”
“Em nhả ra chưa?”
“Rồi.”
Cố Tích Hoa lại hôn lên khuôn mặt cô gái nhỏ vẫn còn nhăn nhíu: “Ngoan. Lần sau nhìn kỹ hẵng ăn.”
Sắc mặt Thẩm Châm đen lại ngay lập tức, cô xoay đầu tránh khỏi tiếp xúc của anh, một nửa bực dọc một nửa uất ức: “Nho rõ ràng là do anh rửa, vì sao còn có trái hư chứ.”
Cố Tích Hoa im lặng một lúc lâu, nhưng trong hồi lâu này trong mắt Thẩm
Châm đã ngấn nước: “…Rốt cuộc anh có yêu em không?” Nói xong, vẻ mặt cô
ưu buồn, ngửa đầu nhìn anh: “Nếu anh thật lòng yêu em thì sẽ không cho
em ăn nho hư.”
Cố Tích Hoa hôn lên chóp mũi cô, ánh mắt rất trìu mến: “Đừng khóc, bảo bối.”
“…Vì sao anh không yêu em, Cố Tích Hoa.” Âm thanh của cô bắt đầu phát run,
“Khi một người phụ nữ hỏi một người đàn ông có yêu cô ấy không, cô ấy
chỉ muốn nghe ‘yêu’ hoặc là ‘không yêu’, cô ấy không muốn nghe những cái khác, lại càng không muốn người đàn ông thốt ra những lời này…”
“Yêu.”
“Anh chẳng thèm suy nghĩ gì cả, rõ ràng chỉ nói có lệ.” Sắc mặt Thẩm Châm
càng trắng, “Là bởi vì lời nói khi nãy của em mới khiến anh trả lời thờ ơ như vậy ư?”
Cố Tích Hoa rất đau đầu, ban nãy anh đang mở cuộc họp qua video trong
phòng sách, nghe thấy tiếng Thẩm Châm gọi ngay cả tạm dừng còn chưa nói
kịp mà mở cửa đi ra ngay. Không yêu cô? Không yêu cô mà lại khẩn trương
đến thế ư?
Còn về trái nho, vận chuyển bằng máy bay, hái xuống chưa tới hai giờ, hơn
nữa mỗi trái đều là do anh hái rồi rửa, mỗi trái đều rửa sáng bóng, nếu
là vì sau khi rửa sạch mà để lâu nên trở thành mềm thì cũng chẳng có hại cho sức khoẻ. Nói đến cùng, đây là người nào đó mang thai cáu kỉnh mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Hơn nửa tháng nay, chuyện như thế này không ít.
Nấu cơm được một nửa Thẩm Châm đột nhiên bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt, Cố
Tích Hoa sợ tới mức làm rớt bát đĩa mau chóng chạy qua hỏi “Sao thế?” Cô gái Thẩm uất ức khóc thút thít “Vì sao em mang thai còn phải nấu cơm?”
“Em nói nấu cơm anh liền để em nấu cơm chẳng ngăn cản tí nào” “Anh cản
không được, hừ, anh cản không được thì ai cản được chứ…..”
Hoặc là mỗi sáng đi tản bộ, cô không