
Hắn
nâng lên khóe miệng, ngồi xổm người xuống, khẽ cười cầm lấy cầu, vuốt vuốt cái
đầu to lớn của nó, mở miệng khen ngợi nó gọn gàn
cùng thông minh, tiếp theo mới đứng dậy, dọn xong tư thế lần nữa, dùng sức ném
mạnh về phía trước.
Trái
bóng lần này ném vừa cao lại xa, vượt qua khoảng đất trống khối chất đầy tuyết,
rơi vào trong rừng cây. Kaka chạy vội ra ngoài, đuổi theo viên bóng chày nó
chơi đến gần như sứt chỉ, lập tức đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Hắn
cười ha hả, cũng không theo
sau, biết chú chó nhất định sẽ tìm được bảo bối của nó trở về.
Vừa mới
bắt đầu cô cũng không phát hiện có cái gì không đúng, chẳng qua là bị tiếng
cười cùng nụ cười của hắn hấp dẫn.
Đang
đợi Kaka trở về, hắn ngửa cả mặt lên, thần sắc buông lỏng nhìn phương xa.
Gió
lạnh lùng thổi vi vút, thổi lất phất mái tóc đen cao thấp không đều của hắn,
thổi mạnh lên mặt của hắn, nhưng hắn vẫn lơ đễnh, chỉ nhắm mắt lại, đón gió
cùng ánh mặt trời, hít một hơi thật sâu, giống như đó là gió xuân ấm áp, giống
như đó là lễ rửa tội tốt đẹp nhất.
Người
đàn ông kia, đã buông lỏng như thế.
Trên
mặt hắn vui vẻ, làm người ta mê muội. Hay là tại lúc này, cô đột nhiên phát
hiện hắn
thay đổi. Cô nhìn thấy mặt của hắn, không phải chỉ có nửa phần trên mà thôi, cô
rõ ràng nhìn thấy cả khuôn mặt của hắn, không hề râu ria, một chút cũng không
hề. Hắn cạo đi khuôn mặt râu ria, cắt bỏ đi mái tóc đã chạm vai , mặc
dù đầu tóc đen kia có chút cao thấp không đều, nhưng cô có thể nhìn thấy mặt
của hắn, còn có thái độ của hắn.
Không
tự chủ được, cô đi đến phía trước, muốn nhìn phải rõ ràng hơn, muốn nhìn vẻ mặt
chân thật hắn không hề che giấu nhiều hơn, nhưng hắn giống như sau lưng cũng có
mắt, tại thời điểm này, phát hiện động tĩnh của cô
Hắn
xoay người lại, mở mắt ra, nhìn cô.
Không
biết tại sao, cô có chút khẩn trương.
Người
đàn ông ở trước mắt, có chút xa lạ, lại dị thường quen thuộc.
Mặc dù
có chút chần chờ, nhưng cô không hề dừng lại bước chân, thằng đường đi tới
trước mặt hắn.
Hắn có
hàng mày đen dài, sống mũi cao thẳng, đây là cô đã ngày càng quen thuộc, thế
nhưng chiếc cằm vuông, khuôn mặt kiên nghị, lại có vẻ xa lạ.
Cô có
thể nhìn thấy mạch đập của hắn, đang nhảy trên chiếc cổ trơn bóng của hắn.
Hắn đem
râu ria cũng cạo sạch sẽ, một chút cũng không chừa.
Mà cái
miệng của hắn. . . . . . Dĩ nhiên, cô biết cái miệng của hắn, trong mấy ngày
nay, cô hôn qua rất nhiều lần, cảm nhận mị lực của nó vô số lần, nhưng nó trước
kia luôn luôn bị ẩn hết trong đám râu rậm đó, không trơn trụi như thế này,
không hề kiên cường như vậy. Hắn mím môi, cúi đầu ngắm nhìn cô. Không kìm hãm
được , cô giơ tay lên vuốt ve cái miệng mê người kia , lại đem tầm mắt dời lên
trên, đón nhận tầm mắt hắn hướng tới. Nâng lên khóe miệng, cô nhỏ giọng mở
miệng.
"Chào
buổi sáng."
Ngắm
nhìn cô, hắn hít một hơi, giọng nói khàn khàn lên tiếng: "Chào buổi
sáng."
Thanh
âm hắn thô ráp, từ trong cánh môi khêu gợi kia chạy ra ngoài, cô có thể cảm
nhận được hơi nóng phả lên đầu ngón tay.
Cô như
mê muôi ve vuốt môi của hắn, khóe miệng của hắn, sau đó là gương mặt của hắn.
Trên
mặt trái của hắn xác thực có sẹo, nhưng thời gian đã từ từ bình phục chúng, trừ
bởi vì quanh năm dưới sự che giấu của lớp lông rậm rạp, có vẻ có chút tái nhợt
ra, thật ra thì tình trạng cũng khá bình thường xem ra cũng không nghiêm trọng
giống như vết sẹo trên thân thể của hắn.
Hắn có
chút khẩn trương, cô cảm giác được.
Ngón
tay của cô chậm rãi dời bên trên, mơn trớn xương gò má của hắn, đi tới khóe mắt
khẽ nhăn nhúm của hắn.
Da tay
của hắn ở đầu ngón tay của cô khẽ rút chặt.
Cô
ngước nhìn người đàn ông ở trước mắt, nhìn vào trong mắt của hắn, để cho hắn
cũng có thể nhìn thấy cô rõ ràng.
"
Xin chào."
Cô nói, sau đó, mỉm cười."Rất hân hạnh được biết anh."
Có
lẽ hắn không hiểu câu chữ cô nói, nhưng cô tin tưởng, hắn đã nghe hiểu ý tứ
trong đó, lớp da khẽ co giật dưới đầu ngón tay của co, càng co rút chặt hơn, có
một giây, cô thật sự nhìn thấy trong mắt hắn có ánh nước khả nghi. Hắn trầm
mặc ngắm
nhìn cô. Cô biết, hắn không phải bất chọt có ý nghĩ nông nỗi, cho nên mới cạo
đi lớp râu này, râu mép của hắn giữ lại đã thật nhiều năm rồi, không cần thiết
đến lúc này thì mới cạo. Đó là một loại phương thức thuộc về hắn, hắn đem mình
để trần trụi ở trước mặt cô, để cho cô biết, đối với hắn mà nói, cô là có ý
nghĩa .
Hắn để
cho cô thấy, không chỉ là gương mặt này, còn có một bộ phận linh
hồn.
Người
đàn ông này, làm người ta thương tiếc như thế.
Chậm
rãi giơ tay lên, hắn đem bàn tay thô ráp bao ở trên bàn tay của cô, đem bàn tay
mềm mại nhưng lạnh như băng không hề có chút ấm áp của cô, dịu dàng kéo đến
khóe miệng hà hơi, khàn khàn mở miệng: "Em quên mang bao tay."
Bao
tay, cô biết từ này, khi hắn đưa cô thì đã dạy cô nói thế nào.
Hắn hà
hơi ra, hơi thở vừa nóng vừa ấm, nhiệt độ đó, dường như đã từ đầu ngón tay một
đường ấm đến trái tim.
Cô
không nhịn được nâng lên một cái tay khác, cùng nhau tiến tới bên miệng hắn,
cười nói: "Ồ, a