
g muốn cùng cô ngăn sông cách núi trở thành bạn bè bình thường, hắn chỉ
muốn cô ở lại chỗ này, cùng hắn ở chung một chỗ. `
Nhưng,
đó là chuyện không thể nào xảy ra. Cho nên, hắn chỉ có thể lạnh lùng nhìn nước
mắt ướt đẫm khuôn mặt cô, mở miệng nói một câu khô khan. "Cô nên đi
thôi, đi về nhà đi!" Phải chăng hắn nên dịu dàng thêm một chút nữa, lạc
quan thêm một chút nữa.
Phải
chăng hắn nên chúc cô lên đường thuận buồm xuôi gió, hôn từ biệt cô, nhưng hắn
không làm được, hắn không có cách nào đụng vào người cô, đây đã là tận cùng của
sự chịu đựng.
Cô
run rẩy che miệng, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Hắn
miễn cưỡng xoay người lại, lên tiếng kêu tên con chó.
"Kaka!"
Một
con chó to lông màu xám chạy như bay đến, đứng cạnh hắn trong đống tuyết, từng
bước từng bước, đi trở về căn phòng bỗng nhiên không còn chút hơi ấm.
Hắn
nghe cô một lần nữa kêu lên tên của hắn, nhưng hắn không quay đầu lại, chẳng
qua là đi vào nhà, đóng cửa lại.
Chỉ
là một giấc mộng.
Hắn
tự nói với mình, bình
thản đem súng săn treo lên trên tường.
Mộng
mà thôi.
Hắn sẽ
quên cô, mà tiếp tục sống chuỗi ngày bình lặng.
Ngồi
ở trên ghế, hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa lò sưởi, tự nói với chính mình.
Bất
quá chỉ là một cô gái, không có gì đặc sắc.
Cho
tới khi hắn nghe được tiếng trực thăng vang lên lần nữa thì hắn vẫn không tự
chủ nắm chặt bàn tay, đau đến không thở được.
Cô
không quay lại gõ cửa, không quay trở lại làm ầm ỹ với hắn, cô cứ vậy như lúc
tới, vội vã, rời xa cuộc sống của hắn.
Âm
thanh của cánh quạt máy bay càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
Thế
giới, lại một lần nữa, rơi vào sự tĩnh mịch.
Đột
nhiên, hành động một cách quán tính, hắn đứng lên, mở cửa.
Bên
ngoài phòng, tất cả đều trống rỗng, trừ rừng núi hoang vu cùng băng tuyết
ở đó, không có gì cả.
Hắn
không biết tại sao mình còn có thể mong đợi, tại sao còn có thể cảm thấy, cô
vẫn đứng ở ngoài phòng, chờ hắn mở cửa, sau đó hướng hắn chạy tới. . . . . .
Nhìn chằm chằm vào khoảng không vắng lặng lạnh như băng kia, cô đã đi, chính là
như vậy.
Hắn
nắm chặt tay nắm trên cánh cửa, dùng sức đóng sầm cửa lại. Từ nhỏ
đến lớn, cô vẫn muốn tìm một người có thể thật tâm yêu cô.
Khi cô
gặp phải nạn không chết, ngoài ý muốn khiến điều tâm nguyện này có cơ hội thực
hiện
Mặc dù
người đàn ông này diện mạo hung ác, nhưng cũng là một người tốt không hơn không
kém
Cho dù
cô vô lễ cũng không biết cảm ơn, hắn vẫn tỉ mỉ săn sóc chăm sóc cô
Để cho
cô có cảm giác mình là bảo vật trân quý nhất trên đời này
Biết rõ
giữa bọn họ có khoảng cách, ngôn ngữ cùng văn hóa rõ ràng khác biệt
Cô vẫn
không có cách nào tự kềm chế đắm
chìm trong sự sủng ái của hắn vùi lấp càng sâu
Nếu như
có thể, cô nguyện ý buông tha tất cả cùng hắn đến chân trời góc biển. . . . . .
Nhưng
việc ngoài ý muốn luôn từ trên trời giáng xuống, khi ác ma dây dưa cô không thả
lại xuất hiện lần nữa
Cô biết
mộng đẹp đã đến hồi kết chú, là thời điểm nên thanh tĩnh đối mặt với thực tế
Cô cũng
rất rõ ràng hành động của mình đã đả thương tim của hắn thật sâu
Đã làm
cho hắn nghĩ rằng, đây tất cả chẳng qua chỉ là trò chơi cô dùng để giết thời
gian
Nhưng
cho dù hắn có như bạch mã hoàng tử chém yêu phục ma đến cứu vớt cô
Cô cùng
hắn vẫn không thể giống như câu chyện cổ tích có một kết cục vui vẻ được.
Chỉ cần
ác mộng không hề kết chú, giữa bọn họ liền nhất định không hề tương lai. . . .
. .
Phi cơ trực thăng bay lên, bắt đầu cách xa. Lần này, không hề ai che kín ánh mắt của cô. John? Mak tự mình áp trận, quyết định biểu hiện một chút phong độ galant của hắn, hay nói đúng hơn là, tại loại địa phương quỷ quái nói này, chỉ sợ hắn cũng không lo lắng cô sẽ chạy trốn.
Hít một hơi thật sâu, Sơ Tĩnh đè xuống xung động muốn thét chói tai, mặc dù rất muốn nằm ở bên cửa sổ, nhìn Irapa có thể trở ra hay không, để cho cô có thể nhìn hắn thêm chút nữa, nhưng cô không dám. Cô sợ người đàn ông bên cạnh sẽ phát hiện cô đối với hắn có tình cảm đặc biệt, sau đó sẽ bắt hắn tới uy hiếp cô.
Cho nên cô ngồi, ngồi thật nghiêm chỉnh, nhìn thẳng về phía trước.
Mười phút trước, khi cô vẫn còn ở trong tuyết, lúc bắt đầu cùng người đàn ông này nói chuyện, không bao lâu, cô liền phát hiện mình nhận lầm người.
Bởi vì thấy được người thân, bởi vì có thể phải rời khỏi Irapa, đã làm cho cô quá mức kinh hoảng cùng khẩn trương, mới có thể nhận lầm người.
A Chấn hoàn toàn không hề mang mái tóc vàng chạy tới lui khắp nơi, hắn luôn thống hận bộ dạng vốn có của mình, hắn từ nhỏ không thích trở thành tâm điểm của người khác nên luôn nhuộm đen tóc, mang kính sát tròng có màu.
Người này không phải A Chấn, chỉ là cùng hắn có dáng dấp giống nhau như đúc. Ở trên thế giới này, chỉ có một người cùng A Chấn có dáng dấp giống nhau như đúc. John Mak.
Trời ạ, cô biết người bại hoại đứng sau cuộc bắt cóc cô, nhưng sao cô lại không nhớ đến tên ác ma vô pháp vô thiên chúa tể sinh mệnh cô này chứ!
Hắn làm sao có thể nhìn còn trẻ tuổi như vậy? Hắn nếu còn sống, ít nhất cũng sáu mươi tuổi rồi !
Nhưng trừ hắn ra, khô