
"Mặc
dù đã trải qua một khoảng thời gian, nhưng chúng tôi tìm được cái xác máy bay
trực thăng, tôi biết rất rõ Tiểu Tĩnh vô cùng kiên cường, cô ấy sẽ không dễ dàng
bỏ cuộc, cho nên chúng tôi lấy vị trí xác máy bay làm trung tâm, tìm kiếm rộng
ra xung quanh, theo hướng đó chúng tôi đã nhìn thấy khói từ phòng của anh bay
ra."
Người
thanh niên này giải thích với hắn vài câu, hoàn toàn không có vấn đề.
Anh
ta cám ơn hắn trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Tiểu Tĩnh, anh ta mong
được đền đáp tiền bạc hoặc vật dụng, xem như là thay mặt anh ta và Tiểu Tĩnh
cảm ơn hắn.
Không
biết là vì sao , những câu chữ kia, lọt vào tai hắn thật khó nghe.
Khi
cô đi ra, nói cho hắn biết, người kia là anh của cô thì hắn đã biết, cô phải
đi.
Lúc
nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng hắn còn hy vọng rằng, nếu như người đến là
muốn làm hại cô , hắn đã rất vui lòng giải quyết bọn họ.
Nhưng
bọn họ không phải như thế
Tất
cả diễn ra quá nhanh.
Hắn
còn chưa có sự chuẩn bị tinh thần, hắn chỉ vừa mới bắt đầu cảm thấy, hoặc là cô
sẽ suy nghĩ mà muốn ở lại, hoặc là cô sẽ cảm thấy ở chỗ này cuộc
sống cũng không tồi. Cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Ngoại trừ tình yêu
Đối
với tất cả mọi việc hắn nhận thấy rõ điều này. Khi hắn nhìn cô đứng ở bên cạnh
chiếc trực thăng, đối với người thanh niên kia miệng mỉm cười, người anh nuôi
không cùng huyết thống đó đang cùng cô gái, dùng Trung văn trò chuyện thật hợp
ý thì hắn
biết tất cả đều kết thúc.
Người
thanh niên tóc vàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của cô, nhìn hắn,
môi mỏng khẽ nhếch.
Tên
kia đang cười, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được một chút thiện ý nào.
Người
nọ quan sát hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở vết sẹo trên mặt hắn, hầu
như không thể nhận ra , hắn nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia
nhìn khinh bỉ không che giấu.
Hắn
biết mình thoạt nhìn là hình dạng như thế nào, cùng với người thanh niên đẹp
trai khoác chiếc áo long cao cấp đang ở trước mặt so sánh, hắn chỉ có một thân
thể cường tráng, thô lỗ không học thức, hơn nữa dìện mạo xấu xí như
một anh
nông dân.
Trong
nháy mắt, bao nhiêu nỗi khó chịu ập vào lòng.
Người
kia thoáng cười, giống như đang cười nhạo hắn tự mình đa tình, cười nhạo
hắn mang ảo tưởng, với bộ dạng như vậy, lại dám vọng tưởng phải có cô!
Người
thanh niên cởi ra áo khoác, khoác lên trên người cô, sau đó lại nhìn hắn một
cách lạnh lùng và khinh thường.
Người
con trai đó, tuyệt đối lúc đó không chỉ xem cô như một người em gái, đó không
phải là ánh mắt nhìn em gái, nếu là nhìn em gái thì tuyệt nhiên sẽ không xuất
hiện một sự tham muốn sở hữu. Nhìn chằm chằm tên khốn kiếp kia, hắn gần như
nghĩ sẽ bước tới, một đấm đánh vỡ miệng hắn, thế nhưng sẽ chỉ làm cô lưu lại ấn
tượng xấu. Đáng chết, cô muốn đi! Hắn sẽ không để ý cô có ấn tượng thế nào!
Hắn
nắm chặt quả đấm, kìm nén sự hung hăng đang nổi dậy, đột nhiên, cô quay người
lại, đi về phía hắn.
Không
tự chủ, hắn sững lại rồi thở ra, tâm thần rúng động bất an nhìn cô
đi tới trước mặt.
Một
sự chờ đợi dâng lên trong lòng.
Cô
chần chờ, sau đó giơ tay lên, vuốt mặt của hắn.
"Irapa.
. . . . ."
Trong
giây phút đó, hắn lại vẫn mang một hy vọng xa vời là cô sẽ nói cho hắn biết, cô
muốn ở lại.
Sau
đó, cô hít một hơi thật sâu, chật vật khàn giọng tuyên bố một câu!
"Tôi
phải đi. . . . . ."
Tim
của hắn, đột nhiên rạn nứt .
Bên
tai ù đi, hắn nhìn chằm chằm cô, trong lúc nhất thời, lại cảm thấy muốn ngất
xỉu.
Miệng
của cô đang động, nhưng hắn cái gì cũng không nghe được.
Hắn
chỉ muốn kéo cô vào trong lòng, dùng sức hôn, cầu xin cô đừng đi; chỉ muốn ẵm
cô đem vào trong nhà, cùng cô ân ái, cho đến khi cô thay đổi tâm ý. Nhưng hắn
đã không làm gì. Bởi vì hắn hiểu được, điều đó cũng không thể thay đổi được gì,
chẳng qua là một loại hình thức khác kéo dài hơi tàn, một loại Lăng
Trì mà thôi.
Hắn
sớm biết cô không thể nào ở lại, hắn sẽ không cầu xin cô, hắn không muốn nhìn
thấy sự thương hại và thông cảm trong mắt cô, giống như hắn là một đứa con mặc
dù cô rất muốn, nhưng lại không thể không vứt bỏ một đứa con hoang
Ánh
mắt cô rưng rưng, để cho lòng hắn càng đau hơn.
Trong
hoàn cảnh này, hắn không thể tiếp tục chịu đựng được cái nhìn của cô, không thể
tiếp tục đứng tại chỗ để nghe cô nói những câu vô nghĩa.
Cô
muốn đi, chính là như vậy.
Thẩn
thờ , hắn xoay người, nắm chặt súng săn, đi trở vào trong nhà.
"Irapa!"
Cô kêu tên của hắn, đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, ngước mắt nhìn hắn, giọng
run run: "Tôi rất xin lỗi. . . . . ."
Theo
bản năng, hắn nghiêm mặt lại, rút tay về.
Điều
này thật quá đáng, thật không có phong độ, hơn nữa làm cô đau lòng.
Phút
chốc , trong mắt cô toát ra sự đau đớn vô hạn.
Hắn
nhìn ánh mắt đau đớn, nước mắt chảy dài trên gương mặt của cô, tình cảm trong
lòng gào thét. Cô rốt cuộc muốn như thế nào? Hi vọng hắn an ủi cô? Ôm cô một
chút, sau đó nói rất hân hạnh được biết cô, rồi cám ơn cô nữa sao.
Hay
là liên lạc? Hắn biết, cô cũng hiểu được, bọn họ không thể nào liên lạc nữa.
Hắn khôn