XtGem Forum catalog
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327113

Bình chọn: 10.00/10/711 lượt.

h như ngoài này đâu.

Và mụ tiếp tục cười khằn khặc.

Hình như ông Ca Lạy, cũng sợ mụ. Ông không dám quát nạt, hay đuổi mụ ra khỏi nhà. Còn bà Hai thì chẳng khác gì con thỏ gặp phải hổ báo. Bà Hai dồn hết can đảm, chỉ để đứng lên và đi nhanh vào phòng, khóa cửa lại không cho ai vào.

Mụ Thùy Dung thật là đáng kinh, ở mụ ta có thứ gì đó khiến người ta bất an, lo lắng và dựng hàng phòng thủ.

Chỉ có Khôi Nguyên là lì lợm nhất.

Ảnh cắt ngang tràng cười điên loạn của mụ:

- Bà cũng chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Mụ ngưng bặt tiếng cười, đứng trơ ra, một lát sau mụ nghiến răng, nói bằng giọng cổ:

- Mày nói vậy là có ý gì?

- Ý gì đâu thưa bà, cũng đã lâu rồi, bà không ghé thăm những người bạn cũ của bà còn gì. Bất cứ lúc nào bà muốn trở lại cái trại đó – bệnh viện tâm thần – thì tôi cũng sẵn sàng giúp bà.

- Mày… - Mụ cứng họng.

Lúc này, mình mới có đủ bình tĩnh để quan sát mụ. Mụ vẫn mặc trên người chiếc đầm đỏ như ngày đầu tiên mình và Khôi Nguyên đến nhà mụ. Nhưng lần này móng tay, móng chân và môi son của mụ đã khác trước. Mụ quét lên những cái móng dài ngoằn co quắp, đôi môi dày nạc như đít vịt thứ màu đen thẫm gớm ghiếc, đôi mày mụ kẻ đường xăm dài đến tận mang tai, hai mắt to như mắt bò với hàng lông mi uốn cong. Cơ thể mụ đi mưa phả ra mùi tanh tưởi khiến người đứng bên cạnh muốn lộn mửa. Mụ giống như một con cóc hôi hám, chứa toàn những nọc độc chết người.

- Chúng ta đi được chưa bác Ca Lạy?

Khôi Nguyên thấy đã đến lúc phải đi làm công việc của mình, không nên mất thời gian với mụ cóc già nữa.

- Được rồi cậu Khôi Nguyên.

Sau đó, ông Ca Lạy quay sang nói với mụ:

- Nếu không có việc gì thì hẹn bà lúc khác rảnh rỗi chúng ta sẽ “nói chuyện”.

Ông Ca Lạy muốn đuổi khéo mụ.

Mụ tức ói máu, nhưng giả vờ ra mặt không có gì. Mụ “nhẹ nhàng” xuống nước:

- Ông đi đâu mà vội thế?

- Bà hỏi để làm gì, không liên quan đến bà đâu.

- Tại sao lại không liên quan?

Ban đầu mụ nói rất nhẹ, bỗng dưng mụ nổi đóa lên, nạt nộ:

- Hai đứa này đã đến nhà tao để điều tra, thằng kia là thám tử, còn còn kia là đồ con gái hư đốn không nên nết. Chúng nó chung sống với nhau như vợ chồng ở tại nhà tao, mà mày nói là không liên quan đến tao hả?

Bây giờ thì mụ không còn nói năng lịch sự nữa, với mụ lúc đó chỉ có sự hằn học, tức tối.

Ông Ca Lạy và em sợ xanh da mặt. Chỉ có Khôi Nguyên là còn dũng khí đáp lại mụ:

- Xin bà hãy bình tĩnh cho, nếu bà đã biết rõ về tôi như vậy thì chúng tôi cũng chẳng thể giấu diếm gì được nữa. Thực ra, Ngọc Diệp chính là người yêu của tôi. Tôi về sống với người yêu của mình thì có gì khiến cho bà phải tức tối như vậy? Hợp đồng thuê nhà cũng không có điều khoản cấm người thuê ở với chồng, với người tình của họ. Tôi nói có đúng không nào?

Mụ dơ tay lên định bợp cho Khôi Nguyên một tát tai, nhưng nghĩ sao đó liền rút tay về lại, mụ đớp chát:

- Mày ở, hay làm tình với nó, thì kệ mẹ mày, tao chẳng bận tâm. Nhưng mày dám lén phén đến nhà tao để điều tra tao, mày đã đụng tới tao rồi đó con trai ạ!

Mụ lại nghiến răng.

Khôi Nguyên từ tốn đáp:

- Bà có tật nên mới giật mình đó thôi.

- Tật cái đầu cha mày. Mày nói mau! Đứa nào đã thuê mày điều tra tao?

- Trước khi trả lời bà, tôi muốn hỏi: tại sao bà biết tôi là thám tử?

- Mày tưởng chỉ có mỗi mày là thám tử thôi sao? Tao có tiền, và tao muốn biết điều gì thì tao sẽ biết thôi.

- Vậy thì bà cứ dùng tiền đó mà tìm hiểu xem “đứa nào đã thuê tôi điều tra bà”.

- Thằng chó! Tao sẽ giết...ttt mày...yyy!

Mụ rít lên.

Mụ thở như đang lên cơn hen suyễn, thế rồi mụ cũng lấy lại bình tĩnh.

Chỗ khung cửa ra vào có một con thằn lằn đang bò, mụ liếc mắt trông thấy, nhanh như chớp mụ đánh bộp vào khung cửa, con thằn lằn bị bàn tay tròn nung núc của mụ đánh chẹp bẹp, một cái đuôi đứt ra búng, bẩy dưới nền nhà, con thằn lằn nằm bất động.

Liền đó, mụ khó khăn di chuyển cái cơ thể béo núc của mụ, cúi xuống bốc con thằn lằn lên, chậm rãi cho vào mồm nuốt:

- "Ực."

Trông thấy cảnh tượng tởm lợn đó, mình chỉ muốn ói tại chỗ. Con thằn lằn cũng béo nung núc giống như mụ cóc già, phút chốc đã trở thành bữa điểm tâm.

Ăn thịt sống con thằn lằn xong, mụ mới chịu bước ra khỏi nhà với một ánh mắt hận thù ghê rợn.

Mình đã thít chặt tay Khôi Nguyên vì kinh hãi.

- Đừng lo lắng Ngọc Diệp, đã có tôi đây mụ ta sẽ không làm hại được cô đâu.

- Khôi Nguyên, mụ ta thật không phải là người.

- Cho dù mụ ta có là gì đi nữa thì cũng có ngày tôi vặt đầu mụ ta. Cứ tin tôi đi.

---

Rời khỏi nhà ông Ca Lạy, tụi mình tìm đến nhà ông Bính Lù – người em họ của ông Ca Lạy. Trên đường đi tụi mình lại nói chuyện về mụ Thùy Dung. Khôi Nguyên hỏi ông Ca Lạy:

- Bác Hai có vẻ sợ mụ ta quá bác nhỉ?

- Không chỉ bác Hai thôi đâu, ngay cả bác, và những người trong cái làng này, kể cả thằng Bính trời đánh kia còn tránh mụ nữa là.

- Mụ ta có gì mà khiến mọi người bất an vậy ạ?

- Con người đó mắc bệnh tâm thần, hận thù rất sâu... đụng tới bà ta có ngày mang họa đấy, bác thấy cậu cũng thuộc dạng liều đấy Khôi Nguyên à!

Mình mỉm cười nói với ông Ca Lạy:

- Bác không biết đấy thôi! Trên đời này ảnh c