
?
- Để trừ tà. Anh không nghe ông Ca Lạy nói hay sao?
- Cô mất trí thật rồi Ngọc Diệp à! Đừng mất thời gian nữa... đi nào!
- Anh cứ mặc kệ tôi, nếu anh không muốn đi thì đứng đây đợi tôi một lát.
Nói rồi mình đi thẳng vào cửa hàng phía đối diện. Mười phút sau mình trở ra, trên lưng mang theo cây đàn guitar.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi!
- Tiểu thư ạ! Cô là một trong những người tiêu tiền hoang phí nhất mà tôi từng thấy đó. Nếu không biết sài tiền thì đưa tôi sài giùm cho.
- Chừng nào anh là chồng tôi đã.
- Được rồi, tôi sẽ cầu hôn cô.
- Hư, ai thèm lấy anh.
- Tôi nói đùa thôi, đừng ăn dưa bở.
- Đi thôi nào, anh nói muốn đưa tôi đi xả stress mà.
---
Khôi Nguyên chở mình về văn phòng của anh ấy, tìm lấy con diều cá mập đen. Chiều hôm đó hai đứa mình ra công viên thả diều.
Công viên Yersin về chiều, mây trời lãng đãng.
Gió nhẹ mơn man.
Nắng chiều tà ánh vàng rải xuống những khóm păng xê.
Thành phố ngàn hoa,
Cẩm tú cầu, violet, hoa mào gà, trà mi... từng đóa khoe sắc rực rỡ.
Khôi Nguyên cầm cuộn chỉ vừa chạy vừa gọi mình:
- Ngọc Diệp còn đứng đó, theo tôi mau lên!
- Anh chạy chậm thôi, coi chừng ngã bây giờ.
- Hura! Nó bay lên rồi. Cô lại đây nào Ngọc Diệp.
Mình nở một nụ cười duyên dáng, tiến lại bãi cỏ chỗ ảnh đang ngồi. Xung quanh mọi người cũng đang rất vui vẻ, chủ yếu là trẻ con và người lớn. Chắc chỉ có mình với anh ấy “lạc loài” thôi.
- Của cô này!
Khôi Nguyên cầm cuộn chỉ đưa cho mình. Con diều cá mập đang bay ngạo nghễ giữa nền trời.
- Ôi ôi... Khôi Nguyên nó đảo rồi kìa, giúp tôi!
- Giật dây đi, lớn vậy rồi còn không biết thả diều sao.
- Khôi Nguyên, mau lên giúp tôi! – Người mình nghiêng theo cánh diều, mình chỉ sợ con diều bị rơi mất.
- Để tôi chỉ cô thả diều.
Khôi Nguyên đứng ở sau lưng mình, hai tay anh ấy nắm lấy bàn tay búp măng của mình, anh ấy đang hướng dẫn mình thả diều, mình có cảm giác như anh ấy đang ôm mình từ phía sau vậy, vì cơ thể mềm mại của mình phút chốc nằm gọn trong lòng ngực ảnh.
- Thế... đúng rồi... cô phải giật nhẹ nhàng thôi... nhưng nhớ là phải dứt khoác... thế... đúng rồi...
- A, tôi làm được rồi Khôi Nguyên, tôi làm được rồi.
Mình vui sướng reo lên, cuối cùng mình cũng làm chủ được “con cá mập ngang tàng” đó.
Khôi Nguyên buột cuộn chỉ diều vào gốc cây trạng nguyên gần đó, cứ để mặc cho con diều bay. Mình và anh ấy cùng nằm trên thảm cỏ xanh rì, ảnh nằm bắt chéo chân, còn mình nằm duỗi thẳng chân, gối đầu lên thùng đàn.
Nắng chiều nhẹ nhàng rơi trên mái tóc nhung huyền, gió thổi làm tóc bay, vướng vào mặt Khôi Nguyên. Anh ấy đưa tay gở những sợi tóc vương trên má, mùi hương tóc thơm tho phảng phất làn trinh nguyên.
Không ai bảo ai, tụi mình không nhìn lên bầu trời trong xanh ngắm con diều nữa, đã đến phiên con diều ngắm tụi mình. Hai đứa mình quay mặt nhìn nhau, bất giác lòng mình xốn xang, có dòng điện chạy qua xương sống mình. Mình như ngây dại!
Đôi mắt của anh đẹp hút hồn, vầng trán tinh anh, cặp lông mày thanh tú, sóng mũi dọc dừa, và đôi môi mỏng mảnh đáng yêu.
Khôi Nguyên nhìn sâu vào mắt mình, ánh nhìn của anh ấy như thôi miên mình. Đến mức, mình không kịp ý thức bàn tay ảnh đang vuốt ve mái tóc Ngọc Diệp. Môi ảnh xít lại gần hơn vành môi trái tim đỏ thắm của mình. Đến lúc mình nhận ra được hoàn cảnh thực tại, thì bờ môi trên của mình đã bị ngậm chặt rồi.
- Ưm.
Ảnh hôn được một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, và lần thứ tư.
Đến khi đã cảm thấy đủ cho ngày hôm đó, ảnh dành lại nụ hôn cho ngày hôm sau.
Khôi Nguyên nói với mình ngọt lịm:
- Môi cô thơm lắm Ngọc Diệp à!
Mình xấu hổ chết đi được, mặt mình đỏ bừng lên. Mình quay mặt đi chỗ khác. Lúc đó mình mới nở một nụ cười mãn nguyện.
---
Khôi Nguyên tiếp tục đưa mình đến một cái quán tên là “quán thịnh nộ”. Cái tên cũng kì cục giống như thiết kế của nó. Quán thịnh nộ có diện tích khá lớn, có rất nhiều phòng nhỏ kín như bưng. Tụi mình được đưa vào một phòng như vậy, bên trong bài trí có vẻ lạ lẫm, một cách sắp xếp mình chưa bao giờ thấy. Phòng tuy nhỏ nhưng có gian pha chế hẳn hoi nhé! Trên một cái bàn gỗ thông thơm phức, những chén đĩa bằng sành chất chồng lên nhau. Bốn góc phòng, và xung quanh, là những hình nhân đại diện cho những tầng lớp khác nhau trong xã hội. Từ một giám đốc giàu đến người lao động tay chân, tài xế, cô lao công, vận động viên thể hình... chúng cũng được chất đống ngổn ngang. Trên tường đá tổ ong, có treo hai cây gậy đánh bóng, một sợi roi da. Còn ở giữa căn phòng là một sợi dây thòng lọng kéo từ trần xuống.
Một em gái phục vụ, có nụ cười hồn nhiên bưng vào một khay đựng thức uống gồm có: hai ly kem thuyền tình, một bình trà nóng và hai cái ly nhỏ bằng sành.
- Chúc anh chị ngon miệng!
- Cám ơn em!
Mình mỉm cười nói với em ấy.
Em phục vụ đi ra ngoài đóng cánh cửa lại. Trong căn phòng lúc này chỉ có hai đứa mình.
Căn phòng kín đáo kinh khủng, đúng là thích hợp cho những vụ hẹn hò lén lút.
- Cô ăn kem đi, còn nghĩ ngợi gì nữa!
- Quán này kì cục quá!
- Chủ nhân của quán này từng bị mắc bệnh tâm thầ