XtGem Forum catalog
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327932

Bình chọn: 7.00/10/793 lượt.

đầu chào anh Quốc Việt, bộ dạng tôi khi đó rất bối rối.

- Ồ! Hai người có vẻ ưa ngủ muộn nhỉ!

Anh ấy còn cố tình chọc tôi và Khôi Nguyên.

- Hôm qua, tớ hơi mệt Quốc Việt à, cả cô ấy cũng vậy nên...

- Ồ!

Anh Quốc Việt đáng ghét, còn chọc quê tôi nữa. Tôi ngượng chín cả mặt bỏ chạy xuống dưới nhà bếp.

- Ơ, Ngọc Diệp.

- Mặc kệ cô ấy đi! Chúng ta vào đây bàn chuyện nào. Cậu đến đây tìm tớ chắc có tin gì cho tớ rồi phải không? Nào lại ghế sofa đi.

Tôi vừa đánh răng vừa lắng tai nghe hai ảnh nói chuyện. Anh Quốc Việc cho Khôi Nguyên biết:

- Khi cậu nói với tớ, muốn truy tìm tung tích của Bính Lù, tớ đã về sai người đi dò la ngay!

- Đã có phát hiện gì rồi à! Nhanh thế!

- Hôm qua, tớ đã điều tra được, ông Bính Lù mà cậu nói là một tay bợm nhậu từng có tiền án đánh người gây thương tích. Ông ta có quan hệ khá là thân thiết với cô ả giang hồ có tên là Hải Yến.

- Hải Yến?

- Cô ả hiện là chủ một quán cà phê, và chủ đại lý vé số ở đường 3 tháng 2.

- Bình Lù thường xuất hiện ở đó hả?

- Ừm, mọi khi ông ta vẫn thường đến chỗ Hải Yến, nhưng từ ngày hôm qua thì không thấy đến nữa.

- Nói như vậy, rất có khả năng Bính Lù sẽ tìm cách liên lạc với Hải Yến. Nếu ta bám sát theo mọi nhất cử nhất động của cô ta, sẽ có ngày thộp được Bính Lù?

- Đúng vậy đó Khôi Nguyên.

- Cám ơn cậu Quốc Việt, về phần cô ta cậu cứ để tớ lo liệu. Cậu hãy giúp tớ tìm hiểu thêm từ nguồn khác, có phát hiện gì hãy báo cho tớ biết nhé!

- Được rồi, cậu nhớ cẩn thận đấy.

- Cậu định đi luôn à?

- Tớ ghé qua báo cho cậu biết tin.

- Phải rồi! cho tớ địa chỉ, tên quán cô Hải Yến đó luôn Quốc Việt.

- 11 A, đường 3 tháng 2, cà phê Hải Yến.

- Còn đại lý vé số.

- Sát bên cạnh luôn.

- Tớ nhớ rồi, một lần nữa cám ơn cậu.

- Tớ đi trước nha! – Anh Quốc Việt gọi lớn tên tôi, - Ngọc Diệp, anh đi trước nhé!

(...)

Tôi vừa lau mặt xong, vội chạy lên nhà thì ảnh đã đi mất rồi. Khôi Nguyên tiễn ảnh đi một đoạn rồi quay lại.

- Anh ấy đến rồi đi vội vàng vậy?

- Đến báo tin thôi.

- Tôi nghe thấy rồi.

- Tai cũng thính đấy nhỉ.

- Làm thám tử đương nhiên giác quan phải nhạy bén rồi.

- Chúng ta sắp có trò vui đấy.

- Đi chơi nữa sao?

- Ai nói với cô là đi chơi. Lần này, là công việc. Cô sẽ thấy, làm thám tử không hề đơn giản chút nào. Nhưng làm thám tử cũng không hề nhàm chán.

- Anh làm tôi tò mò quá!

- Tránh ra nào! Cô đang ngán đường tôi đấy. - Khôi Nguyên gạt tôi ra, rồi thong thả xuống nhà bếp.

---

Cả ngày hôm đó Khôi Nguyên nằm lì trong phòng, thời gian chủ yếu là dành cho việc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Khôi Nguyên chở tôi đến một nơi vô cùng lạ lẫm. Nói lạ lẫm là bởi, ban đầu tôi và ảnh cùng vào một quán chụp ảnh chân dung. Ông lão tóc bạc, đeo cặp mắt kính dày cộm vừa trông thấy Khôi Nguyên thì giống như cá bắt được mồi, ông lão mừng kinh khủng. Ông ném xấp ảnh đang cầm trên tay xuống bàn, chạy tới nắm tay Khôi Nguyên, miệng không ngớt nói:

- Cháu đã đến rồi. Thế là ông sắp có truyện để viết tiếp.

- Ông ơi! Phen này ông sẽ có những chất liệu khá lý thú để xây dựng tác phẩm đấy.

- Ồ, cháu làm ông phấn khích quá! Khi nào thì ông nhận được bản thảo của cháu đây?

- Vụ án chưa kết thúc ông à! Khi nào kết thúc, cháu sẽ viết lại tóm tắt tình tiết, rồi gửi cho ông. Còn hôm nay, cháu đến là nhờ ông giúp đây.

- Ông hiểu cháu muốn gì rồi, nào, chúng ta bắt đầu thôi.

Ông lão dẫn tôi và Khôi Nguyên ra sau nhà, vào một căn phòng chật hẹp, có một tủ gỗ nặng nề dựa vào bức tường đá.

- Khôi Nguyên, phải nhờ hai cháu rồi.

Khôi Nguyên hiểu ý, quay sang nói với tôi:

- Ngọc Diệp, giúp tôi một tay.

- Tôi phải làm gì đây?

- Giúp tôi kéo cái tủ này ra.

- Ồ!

Tôi rất tò mò, không hiểu vì sao lại làm vậy. Nhưng, muốn biết lý do thì chỉ có cách làm như anh ấy đã nói.

Hơi khó khăn, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng kéo được cái tủ sang một bên, lộ ra một cánh cửa bằng gỗ lim.

- Được rồi, hai đưa tránh ra một chút để ông mở cửa.

Ông lão rút từ trong túi chùm chìa khóa lẻng kẻng, ông tìm chiếc chìa khóa phù hợp để tra vào ổ.

“Cạch”



“Kẹt…ttt” – cánh cửa từ từ được mở ra.

Đập vào mắt tôi là một không gian, như tôi đã nói ban đầu là vô cùng lạ lẫm. Căn phòng khá rộng treo đầy những trang phục lộng lẫy, trang phục đủ các loại. Dày, dép, mũ, nón… không thiếu một thứ gì cả. Căn phòng còn hơn cả một shop thời trang. Giữa phòng đặt một chiếc gương lớn, chiều cao của chiếc gương phải hơn hai mét. Một cái bàn gỗ chạm khắc rất tinh vi, trên bàn là son phấn, lượt là, những hủ sơn móng tay, đồ kẻ mắt các loại… bên cạnh là một tủ cao cũng gần hai mét, với những ngăn kéo được dán nhãn: Tóc người Mỹ, tóc người Châu Phi, tóc người châu Á, răng giả, Silicon độn ngực…

- Khôi Nguyên, cháu cứ chơi cho thỏa trí tưởng tượng của mình. Ông ra ngoài trước đây.

- Dạ! Cám ơn ông. Cháu sẽ ra sau khi đã biến hình xong.

Ông lão vỗ nhẹ lên vai Khôi Nguyên, rồi đi ra ngoài.

Còn lại tôi và Khôi Nguyên, tôi mới hỏi ảnh:

- Anh Nguyên, chúng ta làm gì ở đây?

- Theo tôi!

Khôi Nguyên đến chỗ treo áo đồ, lấy móc kéo xuống một bộ đồ