
t theo sự tàn nhẫn của ông trời kia.
[Kiếp này là kiếp đoạn trường
Kiếp này là kiếp vô thường đảo điên
Phận này bạc quá tình duyên
Ngoài trời mưa gió ưu phiền... lệ rơi.'>”
Bức thư thứ hai viết:
“T.A yêu dấu của em!
Tình yêu đã chín mùi, đơm hoa kết trái trong ngày đó. Ngày em đã dâng lên anh trọn vẹn tất cả. Ai đó đã nói đúng, khi yêu ai thực sự, người ta sẵn sàng hy sinh tất cả. Bản thân em cũng không ngoại lệ anh à! Em không hối hận, không bao giờ hối hận vì mình đã bất chấp giáo lý và sự răn dạy của người lớn, để trở thành một người lớn thực sự. Nhưng kể từ lần đó, chúng ta cũng đã vi phạm lời răn dạy của thượng đế. Chúng ta bị phạt phải xa nhau, phải chịu đớn đau dằn xé vì nhau. Sự chia cắt tàn nhẫn đó có khác gì lưỡi dao bén rọc vào trái tim non yếu của em. Mưa! Trời lại mưa... mang theo cả sự lạnh lùng vô hậu. Em ngồi lại với cô đơn, lục tìm những kỷ niệm dấu yêu của hai ta. Nhưng lục hoài mà vẫn chỉ thấy được sự bạc bẽo vô tình của số kiếp. Anh đã từng nói gì với em, em nhớ hết, nhớ hết. Anh là người rất ghét hai chữ số phận, bằng giá nào anh cũng đạp vào mặt số phận mà đứng lên, số phận do bàn tay của chúng ta tạo ra, anh không muốn ai làm chủ số phận của mình, kể cả đó là thượng đế. Một sự chọc tức và trêu ngươi ông ấy. Nhưng, chúng ta có thật sự chiến thắng. Hay chúng ta đang bị ông ấy chà đạp, ông ấy xem chúng ta như một trái bóng để đùa dỡn. Và dù đã cố tránh cái đau, nhưng em vẫn đau. Con người sao lại sống và đối xử với nhau tệ bạc như vậy hả anh? Người ta sẵn sàng dẫm đạp lên nhau để mà sống. Một cái sống như vậy có ý nghĩa lắm ư? Em không xứng với anh đâu, ngàn lần, vạn lần, triệu lần không xứng. Em đáng bị như vậy lắm! Đáng lắm anh à! T.A yêu dấu của em. Mong cho anh cả cuộc đời này không phải hứng chịu nỗi đau hiện tại của em. Em sẽ hứng hết nó cho anh, đó cũng là lần đầu tiên em van xin ông ấy, van ông hãy buông tha cho anh.”
Bức thư thứ ba không có chữ viết, mà vẽ hình một cô gái ngồi khóc bên khung cửa sổ.
Bức vẽ nói lên tâm trạng buồn bã não nề của người họa. Tôi buồn rầu nói với Khôi Nguyên:
- Thê thảm quá! Anh thấy chưa, những lời tuyệt vọng mà anh muốn tìm nằm ở những lá thư này đây.
- Những lá thư này không được gửi đi. Có lẽ, cô Hoàng Lan đã viết nó cho riêng mình. Theo tôi, những lá thư này cũng giống như cuốn nhật ký. Nó đã bị mất đi rất nhiều tình tiết quan trọng.
- Nói như anh, tức là có người đã xé, và hủy những trang nhật ký và những lá thư?
- Rất có thể điều cô vừa nói là sự thật.
- Chúng ta tính sao với cái rương này đây?
- Ngày mai tôi và cô sẽ chôn nó ở chỗ am thờ cô Hoàng Lan. Những thứ này rất quan trọng đối với cô ấy.
- Anh nói phải đó. Ngày mai chúng ta sẽ chôn nó cho cô Hoàng Lan có cái mà dùng.
---
Tôi và Khôi Nguyên lại nói chuyện với nhau về những bộ hài cốt, và sự nghi ngờ của chúng tôi hướng về mụ Thùy Dung.
- Anh nghĩ xem, mụ ta có phải đang giả điên hay không?
- Mụ ta điên thật chứ không giả đâu.
- Nhưng, tôi lại thấy mụ rất đáng ngờ. Ánh mắt của mụ ta không đơn thuần là để hù dọa chúng ta đâu. Tôi sợ mụ đang rắc tâm làm điều gì đó hãm hại chúng ta. Tôi có linh cảm chẳng lành chút nào.
- Cô nói đúng. Đã đến lúc chúng ta phải cảnh giác với mụ rồi.
- Về cái chết của cô Hoàng Lan thì đích thị là tự tử rồi, anh có cùng kết luận như vậy với tôi không?
- Có. Nhưng không đơn giản như cô nghĩ.
- Anh nói vậy là sao?
- Tức là, khi còn sống cô ấy có điều gì đó oan khuất không thể giải bày được. Chính vì vậy mà chết rồi cô ấy không thể siêu sinh. Phần việc của chúng ta là tìm ra điều oan khuất đó. Mà muốn tìm ra sự thật, chúng ta buộc phải tiếp cận từ ngoại vi đi sâu vào. Những gì có liên quan đến cô ấy, chúng ta cũng phải làm sáng tỏ.
- Kể cả việc điều tra mụ Thùy Dung?
- Đúng vậy Ngọc Diệp. Mụ Thùy Dung đó là một trong những câu hỏi lớn mà chúng ta cần trả lời đấy. Bên trong cái vỏ bọc ma mị đó là gì? Chúng ta sẽ biết được thôi. Tôi sẽ lần mò theo từng đường mao mạch, và sẽ tìm ra đáp án cho bài toán chúng ta đang giải.
- Anh tự tin nhỉ?
- Chúng ta có nhiều lý do để tự tin, tôi thấy chúng ta đang đi rất đúng hướng. Hơn nữa, chúng ta còn có cô Hoàng Lan phù hộ, cộng thêm khả năng và kinh nghiệm nghề nghiệp của tôi, sự giúp sức của Quốc Việt, cả cô nữa Ngọc Diệp à! Cô thấy đó, chúng ta có lý do gì mà không tự tin?
- Có cả tôi trong đó nữa sao?
- Tất nhiên rồi.
- Nhưng tôi có giúp được gì đâu?
- Cô chỉ cần ngày nào cũng cho tôi hôn cô, thế là giúp rồi đó.
- A, anh ma lắm nhé! Có mơ mà tôi cho anh hôn nữa, tôi đã biết cảnh giác anh rồi.
- Tôi chưa thấy ai có thể ngăn cản được tôi làm những gì mà tôi muốn cả, cô lại càng không thể.
- Tôi lại càng không thể? Anh có nhầm lẫn gì không?
- Ngọc Diệp à! Xin cô đấy, đừng có tỏ vẻ đó với tôi nữa. Tôi đang chờ đợi cô chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nói với tôi cái điều đó đây.
Mặt tôi theo phản xạ tự nhiên đỏ bừng lên. Tôi không biết nói gì nữa vì cảm thấy xấu hổ, Khôi Nguyên đã nói trúng tim đen tôi rồi. Anh ấy đi