Ring ring
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328763

Bình chọn: 8.00/10/876 lượt.

quay sang hỏi mấy người kia: - Có phát hiện gì không?

Cả đám ngơ ngác nhìn nhau.

- Ngốc... ngốc... ngốc... đó là hiện tượng trái táo rơi, chỉ thế thôi mà cũng không biết.

- Thông minh đơn giản vậy thôi sao anh? – Người nhỏ con, đeo yếm khi nãy hỏi.

- Chú em nói nghe hay lắm! Chứ theo chú em thế nào mới gọi là thông minh? – Người mặc đồ đen lên giọng phách lối.

- Được rồi, để em chứng minh cho các anh xem.

Nói xong, người đeo yếm đó úp bàn tay lên thân cây dương liễu, quay sang nói với một người đang chăm chú ngắm nhìn.

- Anh lại đây!... bây giờ anh sẽ làm theo lời em nhé... đúng rồi... anh lấy tư thế đi, hít thở thật sâu vào... phải, anh giỏi lắm... bây giờ đấm thật mạnh vào tay em đi!

Người được yêu cầu, đấm liền một phát mạnh vào tay người đeo yếm.

“Chát”

“Á...”

Đó là tiếng la của người đấm chứ không phải tiếng la của người bị đấm. Thì ra, người đeo yếm kia đã lừa người được yêu cầu, lúc người kia vừa đấm thì người này nhanh nhẹn rút tay lui khiến người kia đấm thẳng vào cây dương liễu.

Cả đám vỗ tay ầm ầm.

- “Thông minh quá! Thông minh quá!”

- Như thế mà thông mình cái gì, anh cũng làm được. – Người mặc đồ đen lên tiếng nói.

Cả đám hướng mắt về người mặc đồ đen, anh ta yêu cầu một người đứng ra giúp anh ta chứng minh trí thông minh. Sau đó, anh ta bắt chước người đeo yếm khi nãy, úp bàn tay lên... nhưng, lần này không úp lên thân cây dương liễu nữa, mà úp thẳng lên mặt của anh ta. Rồi anh ta nói rất thản nhiên:

- Đấm vào tay anh đi!

Người được yêu cầu đấm một cú như trời giáng vào tay anh tay.

“Bốp”

“Á...”

Người mặc đồ đen rú lên! Chưa thấy ai thông minh giống như anh ta, khi người kia vừa đấm cũng là lúc anh ta rụt tay ra, cú đấm bay thẳng vào mặt khiến anh ta té nhào xuống đất. Cả đám nhốn nháo lên. Giám đốc Trung rút từ trong túi quần ra một cái còi bằng i nốc thổi còi báo động cho cách bác sĩ trong ca trực đến thu xếp hiện trường.

- Cậu thấy đó Khôi Nguyên, chúng tôi rất khổ sở với những bệnh nhân như thế. Họ nghĩ ra những thứ mà đầu óc của chúng ta không thể ngờ được.

- Thông minh đấy chứ!

- Khôi Nguyên, anh muốn nói đến người đeo yếm đó ư?

- Thì cô cũng thấy rồi đó Ngọc Diệp. Anh ta rất ma mãnh đấy!

- Đó là một trong những bệnh nhân thông minh nhất ở đây đấy cậu Khôi Nguyên à! Test Iq của anh ta lên đến 240 lận đấy. Đáng tiếc lại bị điên do não trái bị tổn thương quá nặng nề. Đúng là, trời cho cái này lại lấy đi cái khác.

- Phải rồi thưa bác sĩ. Ông có nói bệnh nhân Hải Ninh có những biểu hiện lạ. Đó là biểu hiện gì vậy?

- Tôi được bác sĩ chăm sóc bệnh nhân nói lại, nên báo cho cậu biết ngay. Bệnh nhân Hải Ninh hôm rồi lên cơn co giật, la hét, bấn loạn ghê lắm! Như thể anh ta đang rất hoảng sợ.

- Hoảng sợ?

- Biểu hiện đó xảy ra ngay khi anh ta trông thấy mặt một người.

- Thấy mặt một người sao?

---

Ông giám đốc bệnh viện đưa chúng tôi đến nhà bếp. Gặp mặt một người nấu bếp mới vào làm trong bệnh viện.

Đó là một người phụ nữ béo núc ních, khuôn mặt to bự và có mái tóc uốn lọn tương đối giống với mụ Thùy Dung.

- Tôi đi ngang qua phòng đặc biệt, cậu ta đang đứng sát cánh song, vừa trông thấy tôi cậu ta liền thụt lui, la hét, nằm bẹp một góc tường run lẩy bẩy như con chuột sắp bị mèo làm thịt vậy. – Người phụ nữ mập mạp nói.

- Ồ, tôi đã hiểu lý do rồi.

Ông gián đốc bệnh viện có vẻ khó hiểu. Nhưng tôi thì không. Vì tôi cũng giống như Khôi Nguyên, biết được nguyên nhân đã khiến cho Hải Ninh sợ sệt đến mức như vậy. Anh ta đã nhầm tưởng người nấu bếp là mụ Thùy Dung, vì người nấu bếp có nhân dạng tương đối giống như mụ Thùy Dung, mặc dầu mụ Thùy Dung thì khủng khiếp hơn nhiều.

Ông Trung tiếp tục đưa chúng tôi đến phòng đặc biệt nơi nhốt bệnh nhân nguy hiểm Hải Ninh. Căn phòng đặc biệt đó chẳng khác gì một phòng giam, một hàng song sắt ngăn không cho bệnh nhân tác yêu tác quái. Cách hàng song sắt khoảng chừng 3 bước chân đặt một biển cảnh báo: “Cấm lại gần”. Chúng tôi đứng nhìn một người mặt đồ bijama ngồi co ro một góc. Anh ta chính là Hải Ninh với đầu tóc rối bù như tổ cưởng, anh ta không dám ngưỡng mặt lên nhìn chúng tôi. Hình như, nỗi sợ hãi trong người anh ta vẫn chưa tan đi. Rốt cuộc thì anh ta đã gặp chuyện gì khủng khiếp trên đồi trà và ở căn nhà đó. Tại sao anh ta lại sợ mụ Thùy Dung đến như vậy? Vì theo như những gì cô Thúy kể lại. Anh ta không hề sợ mụ, thậm chí anh ta đã cãi nhau với mụ.

---

Chia tay ông giám đốc bệnh viện, chúng tôi ra công viên Yersin ngồi nói chuyện. Tôi đã hỏi Khôi nguyên:

- Anh không thấy lạ lắm sao?

- Có, tôi thấy lạ.

- Để tôi nói thử có đúng không nhé!

- Cô nói đi!

- Có sự không logic ở đây. Theo như những gì cô Thúy nói, thì người có tên Hải Ninh, một sinh viên đại học Hoàng Phố, người đã từng xích mích với mụ Thùy Dung, - người đó, không thể là người ở trong cái “lồng sắt” đó được. Vì thời gian mà người đó vào bệnh viện Hòa phát đã hơn mười năm, trong khi sự cố xích mích mà Kiều Oanh trông thấy dưới đối trà chỉ cách đây khoảng 3 năm là cùng.

- Thực ra, Kiều Oanh chơi với Minh Hằng từ buổi ấ