
i tường vây kia, tòa thành phía sau liền ầm vang một tiếng nổ, tuôn ra một đám hỏa diễm cuồng liệt, biến toàn bộ tòa công trình kiến trúc này tất cả đều chấn vỡ.
Uy lực nổ mạnh đi kèm ngọn lửa lủi ra, đánh bay Đằng Tế ra ngoài vài mét, anh té rớt trong bụi cỏ, lăn vài vòng, mới dừng lại bất động.
“Đằng Tế, anh không sao chứ? Đằng Tế?” Giang Tuân lấy tai nghe hỏi thăm tình hình của anh.
Anh chậm rãi ngồi dậy, không đáp lại, chỉ là bi thương đau xót nhìn chằm chằm tòa thành đã hóa thành gạch ngói vụn bụi mù, đang bốc cháy trong ngọn lửa mãnh liệt, tất cả cảm giác dường như cũng theo trôi đi……
“Thần Thoại” của Lí Ma đã tan biến, mà “Thần Thoại” của anh đâu?
Anh tin, cho dù thời không chuyển dời, “Thần Thoại” của anh cũng bất tử, mãi mãi khắc ở trong tim anh……
Mãi mãi. Vĩ thanh
Cả một năm đã qua, Tường Hòa Hội Quán chẳng những trấn chỉnh trật tự bị “Thần Thoại” làm rối loạn, càng bởi vì Kỳ Lân Vương Đằng Tế ra mặt xử lý “Thần Thoại” mà cứu được nhiều người, khiến danh thanh của Tường Hòa Hội Quán càng thêm vang dội, lượng nhân mạch mở rộng, nhân sĩ quan trọng hai giới chính thương toàn thế giới dường như đều thành hữu hảo đồng minh của Tường Hòa Hội Quán, bởi vậy, trong thời gian ngắn thế lực của Tường Hòa Hội Quán như mặt trời ban trưa, lập tức vượt qua lãnh thổ trước kia, nghiễm nhiên trở thành một tập đoàn tài chính khổng lồ mang tính toàn cầu, tương lai phát triển được chú mục.
Trong khoảng thời gian này, Ngũ Hành Kỳ Lân đều bận về công việc gia tộc, thường xuyên bay đến các nơi trên thế giới, ngược lại rất ít tụ vào cùng nhau, cho đến trước đêm cuối năm tết âm lịch, mọi người mới lục tục bay trở về Thượng Hải Kỳ Lân Cư, chuẩn bị nghỉ lễ.
Kỳ Lân Cư đang giăng đèn kết hoa dưới sự trang trí của phu nhân Kim Kỳ Lân Ngọc Vô Hà và Đằng Phi, không khí vui mừng náo nhiệt, không khí lễ mừng năm mới nồng hậu, làm cho Phương Khoát, Vũ Tuyệt Luân cùng Đinh Lược mới trở về từ nước ngoài đều cảm nhận được sự ấm áp.
Chỉ là, ấm áp như vậy lại dường như không cuốn hút được Đằng Tế, tuy rằng anh vẫn cuồng ngạo sắc bén giống như trước đây, nói chuyện sắc bén không buông tha người ta, nhưng, chính là thiếu đi một chút sức sống.
Thật giống như…… linh hồn bị rút hết, tất cả vui giận đều chỉ là biểu tượng.
Ngũ Hành Kỳ Lân đều biết, cái chết của Bất Hoặc chẳng khác nào như muốn mạng của anh ta, tình yêu của anh đối với người kia, sâu đến mức có thể bất cần mọi thứ……
Vừa nghĩ đến Đằng Tế thiếu chút nữa lựa chọn cùng chết với Bất Hoặc, mọi người vẫn còn nỗi khiếp sợ, bọn họ không thể không cảm kích Bất Hoặc có thể khuyên tỉnh anh lấy đại cục làm trọng, mới cho bọn họ không mất đi một người lãnh đạo vương giả.
Nhưng, kết quả như vậy vẫn làm cho người ta xót mũi, sau vụ nổ đó, Giang Tuân cùng Thần Thông không chỉ một lần trở lại phế tích tòa thành đi dò xét, nhưng mà đều không có phản ứng sinh mệnh, nơi đó, đã thành một mảnh tĩnh mịch……
Đằng Phi sợ anh trai luẩn quẩn trong lòng, một năm này cứ canh giữ ở bên người anh, không dám bỏ mặc anh một mình. Ngũ Hành Kỳ Lân cố ý tránh nhắc tới Bất Hoặc trước mặt anh, nhưng lúc riêng, bọn họ vẫn thường xuyên nhắc tới người phụ nữ duy nhất khiến bọn họ tin phục.
Bọn họ nghĩ không ra, trừ cô ra, còn có ai đủ tư cách trở thành phu nhân của Kỳ Lân Vương, cô vừa chết, vị trí này chỉ sợ khi Đằng Tế sinh thời đều sẽ trống không.
Về phần Đằng Tế, một năm nay, anh chưa bao giờ biểu lộ nhớ nhung của anh với Bất Hoặc trước mặt bất cứ ai, chỉ có ngẫu nhiên lúc một mình, trên mặt anh mới hiện ra vẻ mặt đang chờ đợi gì đó.
“Anh đang đợi người sao?” Đằng Phi từng hỏi qua anh như vậy.
“Có lẽ, cái anh chờ là một con ma……” Anh tự giễu nở nụ cười.
Nói thực ra, anh cũng không cầu xa xỉ, cái gì cũng tốt, là người hay quỷ…… hoặc là một sợi phương hồn, chỉ cần cho anh gặp lại cô một lần, anh liền bằng lòng buông……
Chỉ cần gặp lại cô một lần là tốt rồi.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn '>
Đêm nay, anh lại một mình một người mang theo bình rượu nghiêng dựa trên mái cong của Kỳ Lân Vương Hành Quán, gió lạnh thổi trường sam trắng trên thân người đơn bạc của anh, cũng thổi tán loạn mái tóc dài tùy tiện tung bay của anh, anh vừa uống rượu, vừa thì thào nói chuyện với bầu trời đen kịt.
“…… Em vì sao còn chưa tới…… Anh đã chờ rất lâu rất lâu……”
Bầu trời không có tiếng vọng nào, nhưng cửa chính của Kỳ Lân Cư dường như có chút xôn xao, một trận tiếng ồn ào truyền đến, nhóm thủ vệ của Kỳ Lân Cư lũ lượt chạy nhanh.
“Có người xâm nhập Kỳ Lân Cư!” Nhóm thủ vệ hô to cho nhau.
“Ai có bản lĩnh như vậy? Lại có thể xông vào Kỳ Lân Cư đề phòng nghiêm ngặt?” Anh lẩm bẩm tự nói, đứng thẳng dậy, từ mái hiên cao cao quan sát tình hình cửa chính.
Một cái bóng đen nhỏ gầy xuyên qua trong rừng, toàn thân hắc y, thân hình như quỷ mỵ, dẫn tới thủ vệ nhóm thủ vệ quay vòng vòng, thậm chí đã kinh động bọn Giang Tuân, Ngũ Hành Kỳ Lân chia nhau từ Hành Quán chạy ra, đồng thời ra tay truy bắt.
Anh yên lặng nhìn bóng người kia, chỉ thấy hắn thỉnh thoảng nhảy vút lên cao, thỉnh thoảng lộn người trên không, thân thủ tố