pacman, rainbows, and roller s
Thang Tiêu

Thang Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 7.5.00/10/333 lượt.

i vỗ vỗ vai anh: “Cậu chừng nào thì trở về thành phố R?”

“Ngày...hôm nay.” Không chút nghĩ ngợi muốn thốt ra hai chữ ‘ngày mai’, may mà phản ứng kịp lập tức sửa lại lời. Anh thương tâm biết bao, chỉ là muốn bên cạnh cô ngây ngốc thêm một ngày cũng không thể được nữa rồi.

“Nhanh như vậy?” Thang Viên có chút giật mình, nhưng lại nghĩ đến anh còn có công việc ở đó cũng bình thường trở lại: “Buổi chiều tớ đưa cậu đi.”

“Được.” Viên Tiêu nhìn chằm chằm cô bởi vì vui đùa ầm ĩ vừa nãy mà đôi má đỏ ửng, gằn từng tiếng thật nghiêm túc: “Như thế, Thang Viên nhi, nếu cậu muốn yêu đương thì hãy nói cho tớ biết trước có được không?”

“Vì...vì sao?” Trái tim Thang Viên đột nhiên nhảy dựng, nói chuyện có chút lắp bắp.

“Cái kia...tớ muốn nhìn xem hai ta ai sẽ kết hôn trước?” Đầu Viên Tiêu cúi hơi thấp, dường như có chút xấu hổ. Đây mà cũng là câu trả lời sao? Thang Viên bất đắc dĩ, cái này là so sánh kiểu gì vậy?

“Được rồi, được rồi, Thang Viên nhi, cậu nhất định phải nói cho tớ biết nhé!” Viên Tiêu chu môi, mở to đôi mắt khát vọng nhìn cô. Thang Viên luôn không chịu nổi ánh mắt đó của anh, đành phải gật đầu cho qua. Ánh mắt Viên Tiêu lập tức sáng lên, giống như vừa nhận được lời hứa hẹn quan trọng nhất thế gian.

Sau khi Viên Tiêu đi, Thang Viên ngày lại ngày vẫn nhạt nhẽo như nước, trôi theo dòng nước đã định sẵn con đường, không có gợn sóng cũng không có sóng gió. Hôm nay, máy tính của cô lại bị hỏng, bảng biểu phân tích rất khó khăn mới làm xong hơn phân nửa giờ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Thang Viên ghé đầu vào mặt bàn kêu rên, xem ra chủ nhật tuần này lại phải làm thêm giờ rồi.

Đồng nghiệp nhìn thấy cô như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười, cô gái nhỏ mới tốt nghiệp rất biết đối nhân xử thế, tất cả mọi người đều thích cô. Trong lúc đó có một đồng nghiệp qua vỗ vỗ Thang Viên đang co rút thành một cục: “Đi tìm trưởng bộ phận máy tính đi, anh ta mới nhậm chức, nghe nói người này kĩ thuật rất tốt, ngay cả bộ dáng cũng rất đẹp trai.”

“Thật sao?” Thang Viên ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh nhìn đồng nghiệp kia, lựa chọn xem nhẹ câu nói cuối cùng của cô ta. Máy tính của cô đã bị hỏng hai lần, lần này nhất định phải sửa thật tốt, nếu không sẽ tiếp tục ảnh hưởng tới thành tích của mình.

“Thật sự”. Đồng nghiệp kia nở nụ cười thiện ý, nghĩ thầm, không hổ là cô gái trẻ, vừa nghe gặp soái ca cả đôi mắt đã phát sáng rồi. Thang Viên nghe được tiếng khẳng định lập tức đi về phía bộ phận máy tính, vừa đi còn vừa nghĩ, nhìn tần suất cô chạy đến phòng máy tính nhiều thế này, không biết lại còn tưởng rằng cô cố ý tới phòng này cũng nên!

Không nghĩ còn chưa kịp bước vào phòng máy tính đã bị một người ngăn lại ở cửa, người nọ xụ mặt ngăn Thang Viên nói: “Vì sao em lại không nhận điện thoại của tôi?”

Ai vậy nhỉ? Thang Viên trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, mãi đến khi sắc mặt người kia trở nên không tốt cô mới bừng tỉnh đại ngộ, người này không phải người lần trước sửa mính tính cho mình sao?

“Thực xin lỗi.” Nếu có thể trực tiếp cụ tuyệt, Thang Viên tuyệt đối không kéo dài dây dưa, cô cũng không uyển chuyển từ chối, mà trực tiếp nói rõ ràng: “Chúng ta không quen.”

“Từ từ rồi sẽ hiểu rõ.” Người kai kiên quyết nói, lập tức bá đạo biểu thị công khai: “Quyết định như vậy đi, tối nay cùng đi ăn cơm.”

Thang Viên nhìn dáng vẻ tự tin của người nọ bỗng nở nụ cười, có lẽ đôi khi, lòng tự tin nên bị đâm vào một chút: “Tôi đối với anh không có hứng thú, cũng không muốn hiểu rõ anh, xin hãy tránh ra.”

Người nọ làm như có chút không tin vào những gì mình vừa nghe được, anh ta không ngờ cô lại cự tuyệt không chút khách khí như vậy, người đàn ông bị mất mặt, đến nước này càng không thể thả cô đi, hai người cứ giằng cô như vậy, mãi cho tới khi có một giọng nói vang lên: “Ở đây làm gì? Mau đi làm việc!”

Người đàn ông đang dây dưa vừa nghe thấy giọng nói này nhất thời trở nên ảo não cúi đầu xuống, không cam lòng rời đi, mà Thang Viên, lúc này máu trong toàn bộ cơ thể cô dường như bị đông đặc lại, cứng ngắc đứng ở đó, động cũng không động được. Giọng nói này làm sao cô có thể quên, không, phải nói là toàn bộ con người đó cô sẽ không bao giờ quên, nhiều năm ở bên nhau như vậy, mỗi câu yêu thương anh nói cô đều nhớ rất rõ ràng, cô vốn cho rằng cô đã thật sự quên, nhưng lúc này nghe thấy giọng nói quen thuộc đó đã khiến toàn bộ trí nhớ cô tận lực muốn quên kia lại quay trở lại đảo trộn xoay vòng trong đầu cô.

“Tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vọng lại bên tai, nước mắt trong nháy mắt tuôn rơi, cuộn trào mãnh liệt không thể đè ép, Thang Viên xoay người sang chỗ khác chạy vội đi. Người đàn ông không rõ chân tướng nhìn theo bóng dáng của cô, kinh ngạc há to miệng, bộ dáng mình khủng bố tới mức ấy ư?

Thang Viên chạy về phía trước không hề ngoảnh lại, mãi cho đến khúc rẽ mới miễn cưỡng vịn tường đứng lại, cô ôm ngực thở hổn hển, sắc mặt tái mét, không biết là do vừa rồi đột nhiên chạy trốn thật nhanh hay bởi vì thứ gì khác. Sao cô lại gặp được anh ta ở chỗ này? Kiếp trước rõ ràng gặp anh ta