
hắn sẽ không thu hồi, chúng ta không có khả năng, anh đi tìm người khác đi!”
Quý Vân Phong chống lại con ngươi của cô, sự kiên định trong ánh mắt cô khiến anh kinh hãi: “Em nói thật?”
Thang Viên gật đầu, đó là đoạn tuyệt quan hệ giữa hai kiếp sống, kiếp này, cô sẽ không cho phép bản thân mình sa vào vòng xoáy tình yêu! Quý Vân Phong từ từ cúi đầu xuống thấp, Thang Viên thở phào nhẹ nhõm, thế này, chắc anh ta sẽ buông tha chứ? Không ngờ, Quý Vân Phong sau vài giây yên lặng đột nhiên trở nên hăng hái, nắm chặt bờ vai cô: “Anh sẽ không buông tay, Thang Viên.” Thang Viên ngạc nhiên mở to hai mắt, ngay cả động tác của anh cũng không nhận ra: “Anh thích em, chỉ cần một ngày em chưa có bạn trai thì anh sẽ buông tay.”
Trái tim Thang Viên run lên, người này vẫn cố chấp như cũ, chỉ cần là nhận định một việc nào đó thì sẽ không có người nào có khả năng thay đổi, kiếp trước, cô thích tính cách này của anh, cô nguyện ý bao dung tất cả thuộc về anh. Nhưng kiếp này, tính cách đó của anh chỉ mang phiền phức tới cho cô mà thôi. Thang Viên nhẹ nhàng thở ra một hơi, thành khẩn nói: “Quý Vân Phong, tôi nói lần cuối cùng, chúng ta không thể nào, cho dù anh không buông tay, cho dù đến thật lâu về sau thì chúng ta vẫn không có khả năng.” Bởi vì từ thật lâu trước kia chúng ta đã kết thúc...
Không phải anh không đau lòng, nhưng mặt ngoài anh vẫn vờ bình tĩnh như cũ, thậm chí còn mang theo chút tươi cười. Anh thích cô gái trước mặt này, cực kỳ thích, thích đến mức tự mình dùng hai tay dâng tự tôn của bản thân tới trước mặt cô mặc cô tự ý giẫm đạp...Mỗi một lần, mỗi một câu nói của cô, đều như một lưỡi dao sắc bén nhất thế giới này, hung hăng đâm thật mạnh vào nơi mềm mại nhất trong lòng anh, làm cho trái tim anh bị đâm trăm ngàn vết thương. Nhiều lần như vậy, mỗi lần đều như vậy, sao chưa từng nghĩ tới việc buông tay? Phụ nữ tốt trên thế giới này còn nhiều mà, đâu phải chỉ có riêng mình cô. Nhưng con người có lẽ đều là loại động vật không tự trọng như thế, khi bạn đã nhận định một người, những người khác cho dù tốt đẹp hơn nữa cũng đều không thể đi vào trong mắt bạn được rồi.
Toàn bộ thế giới đều là cô, cho dù khi nhớ tới cô đều là những lời châm chọc thật sâu. “Có lẽ em sẽ nghĩ rằng anh thích bị coi thường, nhưng thật ra anh không hề thích bị coi thường...” Anh một tay che mặt, bi thương giá lạnh, giọng nói từ trong bàn tay chậm rãi nhả ra, từng từ từng từ đều như gõ thật mạnh vào trái tim Thang Viên, từ từ tăng thêm: “Nhưng anh thích em, anh biết em chẳng thèm ngó ngàng tới, nhưng thích chính là thích...” Anh gạt vài sợi tóc rơi trước mắt ra, con ngươi đen láy tràn đầy đau xót khiến Thang Viên thất thần: “ Thang Viên, anh thật sự rất thích em...”
Dường như nhớ về khoảng thời gian thật lâu trước đây, trong căn phòng thuê lạnh giá của hai người khiến người ta đông lạnh đến phát sốt kia, ánh mắt anh cũng như vậy. Cô lập tức trở nên hoảng hốt, trí nhớ của kiếp trước cùng kiếp này đan xen trộn lẫn vào nhau. Bàn tay không tự chủ được xoa gương mặt anh: “Không cần như vậy...”
Quý Vân Phong kinh hỉ bắt lấy tay cô: “Thang Viên!” Tay anh hơi run rẩy, lâu như vậy, cô rốt cuộc nguyện ý đáp lại anh sao? “Thang Viên...” Tình cảm mãnh liệt lập tức mạnh mẽ tràn ngập vào tâm trí anh, dòng máu sôi trào hừng hực, Quý Vân Phong nắm chặt bàn tay Thang Viên, dáng vẻ kia dường như muốn cả đời không buông tay.
Trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, Thang Viên nhận rõ bản thân mình đang làm chuyện gì, sắc mặt trở nên tái mét, cô dùng lực rút tay về, lùi lại một bước, xoay người chạy đi.
Gió lạnh đầu đông quất vào mặt Thang Viên, khiến đại não cô thanh tỉnh phần nào, nhưng chính bởi vì thanh tỉnh, Thang Viên càng bối rối không biết làm sao, hành động vừa rồi của cô rõ ràng là làm tăng thêm hy vọng cho anh ta, nhưng cô không muốn, cô muốn thẳng thừng từ chối mọi thứ liên quan đến anh. Vì sao lại không có tiền đồ như vậy? Thang Viên hung hăng cấu véo bản thân, mới miễn cưỡng áp chế được cảm xúc trong cơ thể mình lúc này, nếu thật sự không được, vậy thì chỉ còn một biện pháp thôi...
Thang Viên thật sự không ngờ, Quý Vân Phong sẽ ở dưới lầu nhà cô, sau khi cô nhận được điện thoại của anh, lập tức kéo tấm rèm cửa ra, người đàn ông mặc áo khoác mỏng nhạt đứng đó, bóng dáng gầy gò cao lớn, ánh sáng sớm mai trực tiếp chiếu lên mái tóc anh, anh ngửa đầu, nụ cười cực kỳ hoàn hảo. Hô hấp của Thang Viên cứng lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Giả chết nằm úp mặt trong ổ chăn, Thang Viên dùng lực giữ chặt mái tóc mình, ở trên giường lăn qua lăn lại suy nghĩ không biết nên làm gì cho tốt. Cô rất muốn mặc kệ để anh ta hong khô đi, nhưng lại bi ai phát hiện bản thân mình căn bản không đủ ngoan độc để hạ quyết tâm, trời bên ngoài bắt đầu lạnh đến hô hấp cũng nhìn thấy khói trắng toả ra, cô sao có thể để anh ta đứng bên ngoài như vậy? Bất quá, cô không bước xuống, anh ta tự nhiên sẽ đồng ý đi lên, Thang Viên trong lòng tự an ủi bản thân.
Chậm rãi rửa mặt súc miệng, lại làm xong bữa sáng, lúc này Thang Viên mới một lần nữa trở lại cửa sổ trong phòng ngủ, hít một hơi s