Polly po-cket
Thanh Lâu Ký Sự

Thanh Lâu Ký Sự

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321580

Bình chọn: 9.5.00/10/158 lượt.

ng, Ngụy Thần núp ở nơi bí mật gần đó lập tức xuất hiện, cầm cái bao

vải đưa cho hắn.

Lâm Huê Lan cảm thấy nghi hoặc, còn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy

trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn bộ thân mình đã bị vây lại trong bao

vải.

"Ngươi muốn làm gì?" Nàng hoảng hốt nói.

"Thưởng cho nàng nha!" Thanh âm Lý Chí truyền vào trong bao vải. Tiếp theo trên gáy đột nhiên đau nhói, nàng không tự chủ được hôn mê bất

tỉnh.

Ông trời! Nàng... Nàng cư nhiên bị bắt cóc, hơn nữa hung thủ lại là hắn...

Ngụy Thần nghĩ, người hắn bội phục nhất đời này, nhất định chính là thiếu gia nhà hắn.

Ở bên ngoài đợi ước chừng nửa canh giờ, thiếu gia của hắn rốt cuộc từ trong phòng đi ra, quăng cho hắn một đống xiêm y. Hắn vừa cúi đầu nhìn

liền thấy, đây không phải chính là bộ xiêm y Lâm cô nương vừa mặc hay

sao? Hơn nữa, từ trong ra ngoài, không thiếu một chi tiết.

"Ta không nghĩ sẽ lại nhìn thấy bộ xiêm y này." Thiếu gia đối với hắn nói.

Hắn gật gật đầu, đang muốn bước đi, thiếu gia lại đột nhiên ngăn cản hắn.

Chỉ thấy thiếu gia thong thả bước đến trước mặt hắn, ở trong đống xiêm y rối loạn, lấy ra một cái yếm đỏ tươi.

Hắn không rõ nên nhìn thiếu gia nhà hắn.

Chí thấy thiếu gia nhà hắn trái xoa phải nắn trên cái yếm, nhưng lại như có ma thuật moi ra một xấp ngân phiếu.

Thiếu gia cười, quăng lại cái yếm cho hắn:" Không thể tưởng tượng

được nha đầu kia lại có không ít tiền riêng như vậy. A... Vừa vặn được

tám trăm lượng." Thiếu gia đem xấp ngân phiểu trên tay đút vào ngực áo,

đối với hắn nháy mắt nói:"Đây không phải thiên ý thì là gì?"

Ngụy Thần giật giật khóe miệng, không biết là có nên gật đầu hay không.

Nói đến cùng, đời này hắn bội phục nhất, chính là thiếu gia nhà hắn.

Cũng không biết sự thật có phải là thiên ý hay là do thiếu gia nhà

hắn liệu sự như thần, cuối cùng thiếu gia chỉ tốn đúng năm lượng bạc,

liền đem một mỹ nhân hương thơm ngào ngạt ôm về nhà.

Từ canh ba ngày hôm qua, thiếu gia nhà hắn đã kêu hắn chuẩn bị một

cái bao vải thật lớn, cùng nhau đứng phía ngoài tường Hoa Xuân lâu để

chờ.

Không nghĩ tới nửa ngày đợi vất vả, thực sự có người trèo từ cành cây qua tường Hoa Xuân lâu nhảy xuống dưới.

Cả màn diễn này, hắn đều xem rõ ràng từ đầu đến cuối. Thì ra là Huệ Lan cô nương đã mất tích một ngày!

Đợi đến khi Huệ Lan cô nương kia rơi xuống đất, thiếu gia cũng không

khách khí, trực tiếp nhét người vào bao tải, nghênh ngang khiêng về nhà.

Sau khi khiêng người về nhà, thiếu gia liền như lưu manh không khách

khí mở bao vải ra, kiểm tra người bên trong, tiếp đó liền cầm lấy tay

nải cùng với hắn đi vào hiệu cầm đồ của nhà mình.

"Chào buổi sáng, Trung thúc!" Thiếu gia bước vào hiệu cầm đồ, không

nói hai lời liền ném tay nải vào trong lòng Trung thúc:" Ta có một số đồ muốn cầm."

Trung thúc nhìn tay nải, cẩn thật liếc nhìn thiếu gia một cái, ông

nhún nhún vai, thật có lỗi, ông cũng không thể đoán ra được thiếu gia

nhà mình đang nghĩ muốn cái gì.

Trung thúc đem tay nải hướng đến trên bàn có ánh sáng nhất, mở tay

nải ra nhìn một đống xiêm y cùng trang sức, bắt đầu cầm lên xem xét tính toán, trong chốc lát ông ngẩng đầu lên, vươn hai ngón tay:" Hai trăm

lượng."

Ngụy Thần nhăn mặt, Trung thúc này, cư nhiên ngay cả thiếu gia cũng muốn lừa bịp.

Quả nhiên thiếu gia nhíu mày, trong chốc lát, lại nghe thấy thiếu gia nói:" Thêm ba mươi lượng!"

"Chỉ cỏ thể thêm mười lượng!"

"Hai mươi năm lượng!"

...

Ngụy Thần giật giật khóe miệng, xem ra thiếu gia nhà họ tâm tình rất tốt, thật đúng là tốt hơn bình thường!

Cuối cùng, song phương đều đồng ý với giá hai trăm mười sáu lượng.

Thiếu gia đem ngân phiếu cùng bạc vụn nhét vào ngực, Trung thúc đã đem biên lai cầm đồ viết xong xuôi, đem đưa qua.

Thiếu gia cũng không thèm nhìn tới một cái, trực tiếp nhìn hắn nói:" Hủy đi."

Hắn gật đầu nghe theo. Tốt lắm, hủy thi diệt tích, tương lai Huệ Lan

cô nương có hoài nghi, củng không tìm ra được một manh mối chứng cớ.

Ra khỏi hiệu cầm đồ, bọn họ bước vào một hàng bán xiêm y.

"Thiếu gia!" Người làm sau khi thấy thiếu gia liền lập tức khom lưng cúi chào, rồi việc ai người đó làm.

Chỉ thấy thiếu gia đi tới trước mặt chưởng quầy Nam thúc:" Ta hôm nay tới là muốn lấy xiêm y."

"Đã làm xong hết tất cả, thiếu gia!" Nam thúc cười như pho tượng

phật, đem một tay nải đưa cho thiếu gia:" Hàng thượng đẳng, thợ may cẩn

thận, chiếu theo đúng ý ngài phân phó, từ trong ra ngoài, không có chỗ

nào phải chê cả. Giá cũng rất hữu nghị, hai mươi lượng bạc."

Thiếu gia cười:" Nam thúc, ông xem, có thể hay không vì ta là thiếu gia mà bớt đi một ít, lợi cả đôi bên."

Ngụy Thần trong lòng thở dài. Ngài xác định mình chính là thiếu gia của cửa hàng này sao?

Nam thúc vẻ mặt khó xử.

Xem tư thái này của thiếu gia, là đang muốn mặc cả, nếu không Nam thúc đã có thể tặng không cho thiếu gia nhà mình.

"Như vậy đi. Thiếu ra người tùy ý đưa ra giá đi, nếu hợp tình hợp lý, ta liền lấy bán cho ngài. Nếu như giá ngài muốn quá thấp, ta cũng không còn cách nào khác."

Thiếu gia gật gật đầu, đem toàn bộ bạc vụn đưa cho Nam thúc:" Ta chỉ có từng