
cạnh chợt mở miệng, giọng điệu êm ái hiếm thấy, kéo anh từ
trong hồi ức, “Thật ra, tôi không hiểu nổi, tại sao cậu không hỏi cho rõ ràng...”
Hỏi rõ ràng? Tống Hàng Hàng ư?
Anh nhắm mắt lại
nhẹ nhàng lắc đầu, không cần, đây cũng không phải là vấn đề người nào
thích ai yêu ai, cậu nhỏ... Không, hiện tại phải gọi là anh trai rồi…
anh trai nói đúng.
Một năm này, vấn đề giữa anh và cô rõ ràng như vậy. Anh không thể ủng hộ giấc mộng của cô, sự nghiệp của cô, anh hoàn
toàn không hiểu, cũng không nguyện ý để cô ấy vất vả như thế.
Nhớ tới cô do dự không cho anh vào ký túc xá, nhớ tới cô hoảng sợ và do dự với anh, sau buổi trưa ấy trong lòng khó chịu và hoài nghi, như gắn rễ
trong lòng anh.
Nhớ tới một lần kia, anh không liên lạc được với
cô, chạy đến “Nghệ Tâm” cũng không tìm được, trằn trọc lo lắng, cuối
cùng sáng sớm ngày hôm sau, rốt cuộc anh cũng biết, Tống Hàng Hàng ở chỗ nào.
Buổi sáng bảy giờ, anh đã đến đó, vừa định đến gần, lại nhìn thấy cô và Hứa Nghiêu Thực cười nói đi ra khỏi phòng.
Một khắc kia, trái tim của anh giống như thủy tinh chợt bị người nào đó ném xuống mặt đất, ầm một tiếng bị vỡ vụn, sau đó vô số bàn chân dầy xéo
lên nó.
Nhưng khi đó, cuối cùng anh vẫn tự thuyết phục mình, công việc, nhất định là bọn họ đang làm việc.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thực sự chỉ có anh trai, mới có thể đưa đến cho cô nhiều hạnh phúc hơn thôi.
Thật ra bản thân anh, vẫn luôn dối mình gạt người, gì mà kiên định, toàn bộ
đều là cái cớ che giấu cho lý do không giữ được tim cô.
¬¬
Anh nợ anh trai, bọn anh đều nợ anh trai, cứ như vậy mà trả lại đi, như vậy, chẳng lẽ không phải kết cục tốt nhất sao?
Thời gian trôi qua nhanh, không có người nào có thể dự liệu được hôm nay.
Đồ ngốc, anh cũng không nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy, em thì sao?
Đây là vận mệnh của chúng ta.
Bông hoa có xinh đẹp đến đâu, cũng sẽ có một ngày khô héo.
Một ngày kia, rồi cũng sẽ điêu tàn, chắc chắn sẽ có cuộc gặp gỡ mới đang chờ đợi bọn họ. Edit: August97
Một tuần sau khi Cố Ngự Lâm nói chuyện với Hứa Nghiêu Thực, Cố Ngự Lâm đáp ứng đến Canada làm sinh viên trao đổi.
Ngoài trừ giám hiệu nhà trường và giáo sư phụ trách trực tiếp, đồng học tốt
cùng đi ra nước ngoài – Trần Tiểu Hoan, anh không hề nói với ai về
chuyện này, bao gồm cả ba mẹ anh.
Quyết định rời đi, cũng không muốn cho bản thân bất kì lưu luyến gì nữa, sau khi giải quyết tất cả các thủ tục, anh tắt máy.
Buổi tối trước hôm rời đi, anh cô đơn một mình, không nhịn được mở máy, sau đó thấy được tin nhắn của cô.
“Ngày mai em không bận gì nữa rồi, chúng ta vẫn hẹn nhau ở cửa ra vào ga tàu điện ngầm chứ?”
Ngày hôm sau, rõ ràng là thứ bảy.
“Thật xin lỗi...” Do dự hồi lâu, anh nhẹ nhàng nhấn ba chữ này, sau đó, tắt máy.
Chờ anh rời đi, anh bạn cùng phòng Lí Mặc Khải sẽ nói cho Tống Hàng Hàng
biết, anh đã đi, cùng Trần Tiêu Hoan ra nước ngoài, sau đó nói cho cô
biết, Cố Ngự Lâm chính miệng nhắn lại: chuyện tương lai không có ai có
thể biết trước, nếu anh đã quyết định ra nước ngoài, vậy bọn họ liền
chia tay thôi.
Như vậy, cô sẽ hận anh đi, như vậy, cô có thể không lo lắng theo đuổi một hạnh phúc khác chứ?
Chúc em hạnh phúc, chúc các người... Hạnh phúc.
Anh đương nhiên sẽ không biết, trước khi Trần Tiêu Hoan xuất phát tới sân
bay, vẫn còn đau lòng lén gọi điện thoại cho Tống Hàng Hàng.
Anh
đương nhiên cũng sẽ không biết, sau khi Tống Hàng Hàng nhận được điện
thoại, lập tức vọt ra khỏi trường, gọi tắc xi, sau đó tại một đoạn đường nào đó gặp kẹt xe nghiêm trọng, sau đó Tống Hàng Hàng xuống xe, chạy bộ từ đó tới sân bay.
Vì vậy anh cũng sẽ không biết, khi Tống Hàng
Hàng chạy qua một con phố, một chiếc xe Jeep không kịp dừng lại, trực
tiếp đâm vào cô.
Trong giây khắc kia, anh ngồi trên máy bay mí
mắt chợt giật, trái tim bắt đầu không tự chủ được mà đập nhanh liên hồi. Loại cảm giác này, anh chỉ gặp một lần duy nhất, đó là khi Tống Hàng
Hàng bị chiếc xe ba bánh đâm vào hôm ở quảng trường…
Cẩn thận nâng tay, đặt lên lồng ngực trái, đè xuống.
Tất cả khổ sở, hãy để nó theo gió bay đi. Anh đã không còn là người ở bên cạnh cô nữa rồi….
Khi máy bay hạ cánh, ở Canada chính là giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, gió nhè nhẹ thổi, hôm nay là một ngày đẹp trời…
Anh đứng người bầu trời, quay đầu lại, một lần cuối cùng, hướng về phương xa khẽ mỉm cười.
Gặp lại sau... Đồ ngốc của anh..
May mắn thay, chiếc xe Jeep đâm vào Tống Hàng Hàng vừa mới chạy ra từ khu
mua sắm, tốc độ cũng không nhanh, hơn nữa tài xế cũng không chạy trốn,
đó là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, trước tiên xuống
xe, đưa Tống Hàng Hàng đến bệnh viện gần nhất.
Tìm kiếm số điện thoại di động cô vừa mới liên lạc, gọi điện, nhưng thuê bao kia lại tắt máy.
Vì vậy anh ta tìm được số của Hứa Nghiêu Thực.
Thời điểm Hứa Nghiêu Thực vội vã chạy tới bệnh viện, bác sĩ vừa mới từ đi ra từ phòng cấp cứu, hơn nữa còn mỉm cười an ủi anh và người đàn ông lái
xe Jeep.
“Bệnh nhân bị va đập vùng đầu với mặt đất, vẫn còn đang
trong tình trạng hôn mê, nội trong 12 giờ sau có thể tỉnh lại. Thân