
Phường thủ công "Nghệ Tâm" khai trương đã một tháng, đại khái tất cả mọi
chuyện không khác với kế hoạch của cô là mấy, khinh doanh ở trung tâm
khu buôn bán thành phố K, lầu dưới là một cửa hàng rộng bốn mươi thước
vuông, trên lầu là nơi làm việc và nơi chiêu đãi các khách hàng thân
quen.
Dĩ nhiên cô không thể tìm được nhiều tiền như vậy, cũng may hiện nay hiện trạng trong nhà coi như khá giả, cẩn thận nói rõ cụ thể
với ba mẹ, bọn họ cũng góp một phần, chủ yếu là Hứa Nghiêu Thực, lấy
tiền vốn từ thu nhập riêng của anh, còn nói giỡn về sau kiếm được tiền
thì ít nhất phải phân một nửa cho anh.
Mặc dù biết Hứa Nghiêu
Thực ngoại trừ làm giáo sư trong trường, cũng không thiếu các khoản thu
nhập độc lập khác, căn bản sẽ không để ý chút tiền lẻ này, nhưng Tống
Hàng Hàng lúc này hơi chột dạ, căn bản cô không có cống hiến gì lớn, tối đa cũng chỉ là cung cấp một phần kế hoạch buôn bán, còn lại đều nhờ Hứa Nghiêu Thực giúp đỡ mà hoàn thành.
Nghĩ như thế, cô càng thêm tận tâm tận lực làm việc.
Cô đề cập chuyện này với Cố Ngự Lâm, mới biết thì ra cậu nhóc không hề biết cậu nhỏ của mình đang giúp cô.
Cố Ngự Lâm cũng không tán thành cô kinh doanh, sợ cô làm trễ nãi việc học
tập, Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là lừa gạt anh, nói chủ
yếu là Hứa Nghiêu Thực làm, cô chỉ giữ một chức vụ nhàn nhã.
Trời mới biết cô đã góp bao nhiêu tâm huyết. Cũng may khóa trình không nặng, cô vẫn có thể lo liệu được.
Hôm nay Hứa Nghiêu Thực tới, là vì bản thống kê lợi nhuận tháng đầu tiên,
Tống Hàng Hàng vừa lúc có kỳ thi, không tới "Nghệ tâm" .
Hứa Nghiêu Thực mang sổ sách đến, sau khi vào cửa liền ngồi xuống đưa cho cô, "Chính cô xem đi."
Cô hơi thấp thỏm, Hứa Nghiêu Thực không nói trong điện thoại, nhất định tự mình tìm tới, chẳng lẽ thành quả không tốt?
Cẩn thận mở sổ sách, lật tới tờ cuối cùng, lúc này mới ôm ngực vui vẻ kêu lên, "Anh làm tôi sợ muốn chết!"
Con số đỏ tươi trong sổ sách khiến cô cực kỳ vui mừng, "50 000", tháng đầu tiên, không ngờ lợi nhuận lại đạt tới năm vạn!
"Cái này, đã khấu trừ tất cả tiền vốn?" Cô vẫn có phần không tin, chỉ vào sổ sách hỏi Hứa Nghiêu Thực.
Đối phương mỉm cười gật đầu.
"Anh nói thật?" Tống Hàng Hàng nhảy nhót, "Hứa Nghiêu Thực, tôi rất cảm tạ anh!"
"Vẫn là cám ơn chính mình đi, tháng này không ít lần thức đêm phải không?"
"Ha ha, thành quả thật không tồi." Cô xoa xoa hốc mắt xanh tím, "Đây thì có là gì chứ."
Hứa Nghiêu Thực nói: "Hiện tại tình hình kinh tế rất tốt, cái gì cũng bán
được rất nhanh, cô không cần bỏ ra nhiều công sức như vậy."
Anh vừa nói như thế, Tống Hàng Hàng chợt nhớ tới một chuyện.
"Hứa Nghiêu Thực, tôi hỏi anh, hiện tại, anh biết thị trường Thượng Hải hiện nay như thế nào?"
"Cô hỏi gì?" Hứa Nghiêu Thực rất ngờ vực.
"À, tôi nói, thị trường chứng khoán."
Đúng vậy, thị trường chứng khoán, kể từ sau khi "Nghệ tâm" được thành lập,
trong đầu Tống Hàng Hàng chợt hiện lên rất nhiều chuyện trước kia mà cô
chưa từng nghĩ tới.
Năm nay, là năm 2006, cô nhớ rất rõ ràng, một năm nay trước khi trùng sinh, Lý viện trưởng trong trường vốn đang sầu
não trong thất bại bỗng nhiên một đêm vục dậy, sau đó trong trường bắt
đầu đồn đại, nói Lý viện trưởng kinh doanh gặp thời cơ, vốn là dân cờ
bạc táng gia bại sản, lại trở thành Vương lão ngũ hoàng kim.
Nhưng Vương lão ngũ hoàng kim này cũng không đắc ý được bao lâu, anh ta từ
chức chuyên tâm đầu tư cổ phiếu, sau lại nghe nói mất đi toàn bộ của cải một lần nữa.
Những thứ này không quan trọng, nhưng Tống Hàng
Hàng vì chuyện này mà bắt đầu chú ý đến thị trường chứng khoán, đề mục
luận văn tốt nghiệp của cô chính là “Bàn về năm năm thị trường chứng
khoán Thượng Hải”, rất nhiều số liệu, đến nay cô còn nhớ kỹ trong đầu.
Năm 2006, là một thị trường tiềm năng, thị trường chứng khoán tăng giá kéo dài đến tháng 10 năm 2007.
"Cô nói đến thị trường chứng khoán Thượng Hải? Hiện tại chỉ số thượng chứng tổng hợp đã leo lên 1400 rồi, sao vậy?" Hứa Nghiêu Thực hăng hái hỏi
cô.
"Anh cũng đầu tư cổ phiếu sao?" Tống Hàng Hàng hỏi anh.
"Không có." anh lắc đầu, "Tôi làm bất động sản. Thuận tiện quan tâm thị trường chứng khoán."
"Tôi… Tôi muốn tham gia thị trường chứng khoán…"
Lời này vừa nói ra, Hứa Nghiêu Thực hiện lên vẻ mặt đầy hứng thú.
Tống Hàng Hàng nói tiếp: "Nếu như tôi nói tôi chắc chắn rằng thị trường chứng khoán năm nay sẽ rất sôi động, anh sẽ tin sao?"
"Tại sao?" Anh không trả lời ngay.
"Không vì gì cả…" cô biết mình rất đường đột, nhưng cô muốn nắm chắc cơ hội
tuyệt vời này, "Anh cứ coi như tôi có năng lực biết trước đi."
Đối phương trầm mặc không trả lời.
Cô suy nghĩ một chút, "Như vậy nhé, bây giờ là cuối tháng tư, thượng tuần
tháng năm nhất định sẽ được 1500 điểm, nếu như tôi nhớ không lầm, là
ngày mồng 9 tháng 5."
Hứa Nghiêu Thực càng thêm nghi ngờ.
Cô thản nhiên cười, "Nếu như tôi nói đúng, anh có thể cho tôi 50 vạn chứ?"
Anh cũng mỉm cười, sau đó chỉ đưa ra một ngón tay, "Nếu như cô đoán trúng, tôi cho cô một trăm vạn."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Ngày mồng 9 thán