
i ly từ đâu tới không?"
"…Nơi nào?"
"Chính là cửa hàng ‘Nhất túy khuynh tình’."
‘Nhất túy khuynh tình’? Cô nhớ ra, đó là cửa tiệm buôn rượu ở khu phố buôn
bán, cô không có hứng thú với ly rượu, cho nên lúc đó cũng không đi vào.
"Đó cũng là một cửa hàng thủ công, cái ly này, đều thủy tinh tự thổi, tự thiết kế, chỉ cửa hàng ấy, không có chi nhánh."
Hả?
Tống Hàng Hàng nhất thời hứng thú, giơ ly lên cẩn thận nhìn, xác thực kiểu
ly không thường gặp, hoa văn trên ly nhìn như hết sức tùy ý, lại hết sức cá tính, cầm trên tay, mười phần đẹp mắt.
"Danh tiếng của quán
bar này ở thành phố K rất lớn, cô nhìn kỹ đi, ly rượu, điệm lót, thảm,
đèn đóm, nến… Phải biết, chi tiết quyết định thành bại, đối với một quán bar mà nói, nếu như những chi tiết nhỏ này đủ để hấp dẫn người, nó sẽ
thành công."
"Không chỉ là quán bar, tiệm nước, tiệm sách, phòng
cà phê… Những thứ này cần không khí mở cửa hàng mặt tiền, thắng ở chi
tiết, đã thắng một nửa." Tống Hàng Hàng như có điều suy nghĩ tiếp lời
câu nói.
"Cho nên, người kinh doanh chúng ta, không được câu nệ với mỗi người."
"Có thể bán cho những cửa hàng mặt tiền!" Tống Hàng Hàng nói xong câu đó, nhất thời hưng phấn.
"Đúng!" Hứa Nghiêu Thực gật đầu tán thưởng.
Tống Hàng Hàng thầm nhảy dựng lên, phải biết, làm giao dịch với những cửa
hàng này, đây chính là kinh doanh lớn, so với kinh doanh cá nhân thì
rộng lớn hơn nhiều!
Cô kích động nắm cái ly lên, ùng ục uống mấy ngụm to, "Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, tôi phải nhanh đi về sửa luận văn!"
"Thật đúng là gấp gáp…" Hứa Nghiêu Thực vừa cười, thình lình bị Tống Hàng Hàng nắm tay.
"Đi thôi!" Cô đứng lên, vốn sẽ kéo anh đi, không ngờ lại lảo đảo ngã xuống.
Hứa Nghiêu Thực vội vàng đỡ cô, "Thế nào?"
"Tôi, choáng đầu…" Cô một tay nắm Hứa Nghiêu Thực, một tay khác vịn quầy bar, thân thể chợt ngã mạnh về phía sau, cũng trở về tại chỗ, đầu "Xoạch"
một tiếng nằm lên bàn.
"Này…" Hứa Nghiêu Thực dở khóc dở cười.
Bartender vừa rồi pha rượi cười mập mờ đi tới, "Buổi tối vui vẻ nhé..., lại xong một em, muốn cảm kích tôi thế nào?"
"Cậu cho cô ấy uống…?" Hứa Nghiêu Thực giọng nói ngờ vực, ngẩng đầu nhìn anh.
"Thế nào? Không phải anh muốn tôi cho cô ấy uống loại mạnh…"
“Tiểu Lãnh… Tôi muốn cậu đổi thành nước…”
Vì vậy, Hứa Nghiêu Thực không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai nâng Tống Hàng Hàng hôn mê lên xe…
Tống Hàng Hàng được đặt ở ghế lái phụ, Hứa Nghiêu Thực mới cài dây an toàn
cho cô, mở cửa lên xe từ bên kia, lại phát hiện cô nghiêng người, đầu
chúi xuống, thân thể chợt chệch hướng, trực tiếp rời chỗ ngồi.
Anh bất đắc dĩ nhún vai, không thể làm gì khác là vòng một tay đỡ hông Tống Hàng Hàng, một tay khác nắm bả vai của cô kéo cô lên ghế.
"Nhìn thì rất gầy, sao lại nặng như vậy…" Anh thầm nói.
Tống Hàng Hàng bị anh giữ không thoải mái, trong miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ, thân thể vặn vẹo, cự tuyệt anh đỡ.
"An phận một chút cho tôi!"
Anh nhẹ giọng gầm lên một câu, trái lại đối phương rất nghe lời, không ngờ
lại ngừng giãy dụa, còn chủ động cọ xát về phía trước.
Nhưng vẫn vô dụng.
"Bốp" một tiếng, hai cái đầu đụng vào nhau.
"Cô!"
Hứa Nghiêu Thực tức quá hóa cười, sau đó hung hăng trợn mắt trừng Tống Hàng Hàng.
Cô cũng đau, nhíu mày, gương mặt đỏ bừng, miệng vô ý thức chu ra, không thoải mái thốt ra mấy âm thanh hừ hừ.
Hứa Nghiêu Thực sững sờ nhìn cô, ngây người chốc lát, bàn tay nắm bả vai cô lại càng chặt.
Chốc lát, dùng sức, nâng cô trở về chỗ ngồi, từ từ rút tay về.
Anh thu hồi bàn tay đặt trên người Tống Hàng Hàng, ngồi thẳng, nổ máy rời đi.
Thành phố K là một thành phố không phân biệt ngày đêm, đã là mười hai giờ
đêm, hai bên đường vẫn đèn đường sáng rỡ, đèn nê ông dọc theo đường phố, chiếu đủ màu sắc sặc sỡ kỳ lạ, Hứa Nghiêu Thực lao xe qua, tạo nên một
dải màu xinh đẹp bên sườn xe.
Dọc theo đường đi, Tống Hàng Hàng
vẫn an tĩnh ngủ, Hứa Nghiêu Thực không nhìn cô nữa, thậm chí cô không
cẩn thận nghiêng đầu, tựa vào vai anh, anh cũng chỉ nhẹ nhàng dịch thân
thể một chút, không hề quay đầu.
Đến cửa phòng ký túc xá, anh quen thuộc tìm được chìa khóa trong túi xách của cô, nâng cô vào cửa.
Đặt đồng hồ báo thức trước giờ lên khóa đầu tiên nửa giờ, lại lưu lại tờ
giấy “ngày mai liên lạc”, anh không hề nán lại, xoay người đi ra.
Đêm đã khuya, sâu không thấy đáy.
Lúc này bầu trời thành phố K, không thấy được ánh trăng, không thấy được vì sao, có lẽ bởi vì thành thị quá sáng, sáng đến nỗi bọn họ chỉ có thể
tìm cách trốn tránh.
Hứa Nghiêu Thực không trở về phòng ngủ, anh
lái xe trên ngã tư đường, không có mục đích.
Cuối cùng, xe dừng lại ở bến tàu, phía trước là vùng biển tối đen.
Chỉ có nơi này, mới là màu sắc chân chính của đêm, sâu và đen, có lúc sẽ có vài tia sáng, chiếu lên những đám mây rất xa đằng kia.
Hứa Nghiêu Thực châm một điếu thuốc, bước xuống xe.
Lẳng lặng đứng trên bến tàu.
Năm đó, anh từ vùng biển bên kia tới thành phố này.
Đơn giản là trên mảnh đất này, là cố hương thân yêu mười tám năm lưu luyến.
Bọn họ đều cho rằng anh đã quên, thật ra anh không hề quên.
Anh