
hẻ tín dụng từ trong ba lô, đồng thời ngăn Cố Ngự Lâm.
"Hắc hắc, Cố Ngự Lâm, để em hưởng thụ cảm giác tiêu tiền vì bạn trai đi, có được hay không vậy?"
Anh nghĩ nghĩ, khuôn mặt càng đỏ, sau đó khẽ gật đầu, đưa tay điểm điểm cái mũi nhỏ của cô.
囧 (quẫn, ngạc nhiên, bất ngờ), đây là động tác gì… Trong phút chốc cô cũng đỏ mặt, vội vàng quẹt thẻ, sau đó kéo anh ra khỏi khu thương mại.
Ra ngoài khu thương mại, bọn họ không có mục đích đi tàu điện ngầm, xuống xe ở trạm tiếp theo, là một quảng trường lớn.
Ánh nắng ấm áp cùng gió nhẹ thổi, ánh mặt trời không quá gắt, gió cũng không quá mạnh.
Bọn họ dạo bước thong thả, nắm tay nhau đi trên quảng trường.
"Mẹ! Chị gái kia thật là xinh đẹp, anh trai kia cũng thật xinh đẹp!" Chợt có giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên. August97(/&)die(&n)n.d)a&n(.l&e.q)u&u(y.do&)n
Cô và anh đồng thời quay đầu lại, người mẹ nắm tay đứa bé mỉm cười thiện chí với họ, cô gái nhỏ chỉ vào bọn họ, giọng nói ngọt ngào mềm mại:
"Nắm tay, xấu hổ xấu hổ!"
Sau đó lại giơ bàn tay nhỏ nhắn như ngó sen của mình lên, che mắt mình lại, kêu lớn.
Cố Ngự Lâm ngượng ngùng cười với cô nhóc nào đó bên cạnh, má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Không khí buổi chiều an tĩnh, giống như… Giống như có thể ngửi thấy hương vị ấm áp mà ngọt ngào, như thương thơm của mật.
Hai người nắm tay, càng lúc càng chặt.
Tống Hàng Hàng thích nắm tay Cố Ngự Lâm, mỗi khi bàn tay nhỏ bé của mình nằm gọn trong lòng bàn tay anh, lòng cô sẽ trở nên mềm mại, dịu dàng, giống như bàn tay kia đang tỉ mỉ an ủi trái tim cô vậy.
Bàn tay Cố Ngự Lâm, là mô hình máy điều hòa thu nhỏ, đông ấm hạ mát; mà tay của cô cả đông lẫn hạ đều lạnh buốt, mùa đông là lạnh đến thấu xương, mùa hạ lại bị mồ hôi lạnh thấm trong lòng bản tay. Kể từ khi có anh ở bên cạnh, cô mới không sợ loại giày vò khí hậu này nữa, dường như có anh, cô mà có thể bình yên vui vẻ vượt qua bốn mùa.
Cô lại nắm tay anh thật chặt, Cố Ngự Lâm xoay đầu qua cúi đầu nhìn cô, sau đó mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền mê người.
Cô không tự chủ được mỉm cười, muốn rút tay ra, đâm đâm hai cái lúm đồng tiền thật sâu này Nhưng anh lại nắm chặt tay cô, không để cô rời đi. Ha ha, cậu nhóc ngốc.
Cố Ngự Lâm Cố Ngự Lâm Cố Ngự Lâm, cô một lần lại một lần gọi thầm tên anh, một lần lại một lần ngọt ngào, như thế nào cũng không đủ, như thế nào cũng không đủ.
Anh sẽ không nói chuyện, anh là cậu nhóc ngốc nghếch nhất trên đời, anh luôn luôn bướng bỉnh chậm hiểu, anh sẽ mạc danh kỳ diệu (*không biết tại sao) ăn giấm chua.
Nhưng, nhưng anh đã có thứ quý giá nhất, đó là tình yêu của cô… DĐ.LQĐ
Cậu nhóc chết tiệt, em sẽ đối tốt với anh…
Buổi chiều ba bốn giờ, trên quảng trường tĩnh lặng, chỉ có hai người bọn họ cùng hai mẹ con kia.
Vòng quanh quảng trường dạo một vòng, Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm đứng ngay chính giữa quảng trường, ngồi xuống ghế gỗ nơi khu vực có chim bồ câu.
Cô lặng lẽ ngả đầu lên bờ vai anh, anh ngửi thấy hương thơm trên người cô, thân thể hơi run lên, ngượng ngùng căng thẳng.
Hôn cũng đã hôn rồi, còn xấu hổ như vậy! Tống Hàng Hàng thầm buồn cười, kéo tay anh đặt lên đầu gối mình, mở bàn tay anh ra, ngón tay vô ý thức vẽ
loạn.
Anh càng căng thẳng hơn.
Tay của anh lành lạnh, thật là thoải mái…
Tay của cô ấm áp, thật là thoải mái…
"Cô cô…" Một con chim bồ câu trắng chợt nhảy đến bên chân bọn họ.
Cô mỉm cười, chợt hứng thú, "Đồ ngốc, mang đồ ăn không?"
"A? Không có…"
Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là cởi balo của mình xuống, lục lọi thật lâu, rốt cuộc tìm được một bọc nhỏ mạch lệ tố(*) còn dư lại.
(*) Mạch lệ tố: Một dạng sô cô la tiện lợi, lượng calo cao, ăn nhiều dễ gây béo phì.
"Không biết chim bồ câu có ăn cái này không…" Cô lẩm bẩm nói, vẫn lấy ra một
viên mạch lệ tố, dùng ngón tay bóp nát vẩy lên trên nền gạch phía
trước, nơi có chim bồ câu.
Chim bồ câu thấy cô vươn tay, đầu tiên là giật mình, đại khái ngửi thấy hương vị trên mặt đất, mới cẩn thận
từng li từng tí nhảy nhảy lên trước, dùng cái mỏ màu hồng nhẹ nhàng mổ,
cho vụn bánh vào miệng.
Tống Hàng Hàng thấy vậy, cảm thấy dị
thường thú vị, vì vậy đứng lên, "Chim bồ câu bên kia rất nhiều, em chạy
sang bên kia, anh đi không?"
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, "Em đi đi, anh nhìn là được rồi."
Anh nhìn Tống Hàng Hàng nhẹ nhàng đi về phía trước, cẩn thận đi tới chỗ bầy bồ câu, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống.
Cô nhỏ giọng "Xuỵt xuỵt" với bồ câu, anh không tự chủ được muốn cười.
Chim bồ câu dần dần xúm lại bên người cô, cô vui vẻ vừa bóp vỡ một viên lại
một viên mạch lệ tố, vừa đùa với chim bồ câu, còn cẩn thận sờ sờ đầu một con bồ câu đen.
Chim bồ câu đen cực kỳ ngoan ngoãn dưới tay cô, còn phát ra âm thanh “cô cô…”.
Anh chợt vô cùng hâm mộ nó.
Cô ngồi xổm thật lâu, sau đó một cô gái nhỏ mặc váy vàng nhạt chạy tới sau lưng Tống Hàng Hàng, vươn cái tay nhỏ bé ra, sợ hãi níu lấy cánh tay
Tống Hàng Hàng.
"Chị, chị…"
Tống Hàng Hàng quay đầu lại, thì ra là đứa nhỏ vừa đùa cô cùng Cố Ngự Lâm.
Cô cố ý che mặt, "Bé ngoan, em muốn gì?"
Bé gái bĩu môi, không nói gì, đôi mắt lại nhìn thẳng vào