
g nguyện ý nhìn ta liếc mắt một cái phải không?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Ngạo tựa tiếu phi tiếu (*) nhìn chăm
chú vào nàng, rồi đột nhiên không hiểu sao ngực bỗng dưng cảm thấy có
một cỗ tức giận. Trên người nàng cố tình trong lúc vô tình tản mát ra
một cỗ hơi thở xa cách, đó là chỉ nhằm vào một người là hắn, đừng tưởng
rằng hắn không phát hiện ra
(*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)
Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải tiến vào Đông Phương phủ nhận thức thân phận?
Rồi đột nhiên trong đầu xẹt qua lời nói của nàng khi bước vào Đông Phương phủ
“Kỳ thật ta lần này mục đích tiến đến Đông Phương phủ cũng không phải vì
muốn ngươi thực hiện hôn ước mà đến, ngược lại là đến để từ hôn”
Con ngươi đen thâm trầm khó dò dừng ở trên kiều nhan ôn nhu mà lạnh nhạt của nàng.
“Không phải” Tào Tử Vận không khỏi ở trong lòng than thở, ngẩng đầu lên, một
đôi trừng mâu trong suốt, đáy mắt âm trầm nhìn thẳng hắn.
“Ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, không nghĩ muốn gây thêm phức tạp cho
ngươi. Cho nên vài lần một mình đi dạo xung quanh Đông Phương phủ gặp gỡ được thiếu phu nhân, hai người mới quen biết”
Nàng uyển chuyển giải thích, không nghĩ khơi mào làm hắn tức giận, cho dù không rõ hắn vì sao lại tức giận.(NN: ca ghen chứ còn làm sao nữa =’=)
Con ngươi đen của Đông Phương Ngạo thật sâu nhìn chăm chú nàng hồi lâu,
không rõ vì sao chính mình nhìn thấy thái độ của nàng đối với hắn dị
thường khác xa đối với đại tẩu lại đột nhiên cảm thấy tức giận.
Nàng nói cũng không sai, hắn mỗi ngày đều đặt toàn bộ sinh ý vào chuyện
trong phủ, thật là bận tối mày tối mặt. Cho nên Lý Thải Phượng dây dưa
mới có thể làm cho hắn cảm thấy mười phần chán ghét. Nhưng đối với nàng
đồng dạng thân là vị hôn thê mà ngay cả một lần thăm hỏi đều không có,
có hay không quá mức thái qúa?
Theo lý thuyết sau khi bị Lý Thải Phượng đáng ghét dây dưa, hắn hẳn là phải
thấy may mắn khi nàng cũng không có tạo phức tạp cho hắn, nhưng hắn giờ
phút này lại không tí nào vui sướng, ngược lại hờn giận nàng đối với hắn không thèm để ý, hoặc là nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn để ý
hắn –
“Nếu ta nói ta cũng không để ý có người ở một bên làm bạn thì sao?”
Con ngươi đen xẹt qua một chút dị quang, nhìn thẳng kiều nhan ôn nhu lịch
sự tao nhã của nàng, đáy lòng ngay từ đầu hiểu được nàng cùng Lý Thải
Phượng là bất đồng
Hàm xúc yên tĩnh uyển chuyển, huệ chất lan tâm (*),ở nàng có được một tính
chất làm yên ổn lòng người rất đặc biệt, kỳ dị có thể làm tan biến mọi
phiền chán trong lòng hắn. Cùng nàng ở chung một chỗ, làm người ta có
cảm giác thập phần thoải mái, cũng khó trách đại tẩu sẽ thích quấn quít
lấy nàng
(*Huệ chất lan tâm:Khí chất như hoa huệ ,tâm tư đơn thuần như hoa lan)
“Ý của ngươi là?”
Đôi mắt trong suốt trợn to, cầu nguyện mới vừa rồi là mình nghe nhầm
“Về sau, ta ở bên trong thư phòng, ngươi có thể bồi ở một bên đọc sách. Nếu là ta ra phủ làm việc, ngươi cũng có thể đi theo bên cạnh ta”
Thình lình bàn tay to khẽ vuốt hai má non mềm của nàng thật cẩn thận, thanh
âm trầm thấp mê người vang lên ở bên tai nàng, giống như mị hoặc trách
cứ nàng vô tâm.
Thân thể mềm mại khẽ chấn động, tầm mắt không thể ly khai khỏi con ngươi đen nóng rực của hắn, trong tình cảnh này giống như mình vô hình bị vây
khốn chặt chẽ.
~~~~~~~~~~~~
Thư phòng vẫn như ngày xưa vẫn luôn luôn yên tĩnh, duy nhất không đồng dạng là ở gần cửa sổ có đặt thêm một chiếc bàn nhỏ, giờ phút này ở trên bàn
nhỏ có một nữ tử tinh tế ôn nhu đang ngồi, chính là đang chuyên chú đọc
một quyển sách cầm trên tay.
Ngồi trên án thư là một nam nhân cao to, sau một buổi sáng ngồi xem sổ sách
cuối cùng cũng xem xong. Khép lại trướng sách, con ngươi đen ngước lên,
mâu quang sắc bén chuyển qua nhu hòa nhìn bóng dáng xinh đẹp ở bàn nhỏ
kia.
“Ở trong thư phòng theo giúp ta có thể hay không cảm thấy thực buồn?”
“Sẽ không, huống hồ ta ở đây đọc bản ‘Kinh Thi’ (*) cho nên cũng không cảm thấy buồn”
(*Kinh thi: là một tập thơ bắt nguồn từ văn hóa dân gian , có từ thời nhàChu( thế kỷ XI TCN) của Trung Quốc )
Thấy hắn tựa hồ đã xong việc, vì thế nàng gấp sách lại, ngồi thẳng thân
mình, đối mặt với hắn ,trên gương mặt ôn nhu vẫn là nụ cười nhẹ nhàng
yếu ớt
“Vẫn chưa có cơ hội hỏi ngươi, trong nhà ngươi còn có thân nhân gì không.
Nhớ rõ ngươi đã nói là từ Liễu Nguyệt thôn đến, đó là đại phương như thế nào?”
Hai tay thu thập lại sổ sách con ngươi đen tinh tế nhìn kiều nhan lịch sự
tao nhã của nàng, giống như không chút để ý thuận miệng hỏi.
“Trong nhà song thân vẫn khỏe mạnh, ta là nữ nhi duy nhất của bọn họ. Liễu
Nguyệt thôn là một thôn xóm giản dị, mặc dù không bằng Lạc Dương Thành
phồn vinh, nhưng thôn dân đều tự cấp tự túc (*), an lành bình thản
(*Thôn dân tự cấp tự túc: người dân trong thôn đều tìm cách tự nuôi sống bản thân mình)
Nhắc tới quê nhà nàng không khỏi tưởng niệm tới song thân, không biết hai vị lão nhân gia có mạnh khỏe không? Nàng rời Liễu nguyệt thôn đi tới Lạc
Dương thành cũng đã hơn một tháng, chín