
i như vậy, dường như anh đã quen thuộc với cuộc sống chỉ toàn
một màu đen. Ăn cơm, gắp rau, động tác của anh tuy hơi chậm, nhưng anh
đều có thể tự mình làm được. Lâm Tử Mạch lặng lẽ nhặt hết những cọng
hành, gừng, tỏi ở trong đĩa để sang một bên, để tránh ngộ nhỡ anh gắp
phải. Mẹ Âu Dương nhìn cô gật đầu mỉm cười khen ngợi.
Ăn cơm tối
xong, Lâm Tử Mạch chủ động dọn dẹp đồ ăn, mẹ Âu Dương định giúp cô một
tay, nhưng Âu Dương Thành nói: “Mẹ để cô ấy làm.” Mẹ Âu Dương cũng không làm thêm nữa.
Nhà Âu Dương Thành tuy có người giúp việc, nhưng
mẹ anh luôn muốn tự tay mình chăm sóc những người thân, việc ăn ở đi lại của mọi người trong nhà đều do một tay bà lo liệu. Sau này chỉ vì một
mình bà không thể nào cùng lúc chăm sóc được cả chồng và con trai nên
mới nhờ bác Vương đến chăm sóc Âu Dương Thành. Điều này Âu Dương Thành
cũng đã kể với cô, cô cũng từng cười vui hỏi Âu Dương Thành, cô hiền
lành như vậy không biết có phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của mẹ
anh không. Lúc đó, Âu Dương Thành im lặng rất lâu, và cuối cùng không
trả lời cô.
Sau khi dọn dẹp, cho Tiểu Cáp ăn xong, Lâm Tử Mạch mới từ trong bếp đi ra, lúc này Âu Dương Thành đang ngồi với mẹ xem ti vi.
Mẹ Âu Dương nhiệt tình gọi Lâm Tử Mạch đến ngồi bên cạnh mình, ba người
vừa trò chuyện vừa xem phim. Mẹ Âu Dương hỏi rất nhiều điều liên quan
đến việc Trình Tử và Âu Dương Thành học ở Mỹ, Âu Dương Thành không chịu
trả lời, tất cả đều để cho Lâm Tử Mạch đau khổ bịa ra ứng phó, cuối cùng Âu Dương Thành mới khéo léo chuyển đề tài.
Lâm Tử Mạch vẫn biết
nếu ở trước mặt mẹ của bạn trai mà có những biểu hiện tình cảm thân
thiết thì đó thực không phải là khôn khéo, nhưng cô nghĩ nếu hai người
cả ngày không tỏ ra thân thiết một chút thì bà cũng lo lắng. Hình như Âu Dương Thành có rất nhiều hoài nghi đối với cô, không thể nào phối hợp
với cô, còn cô không thể lúc nào cũng chủ động, để tránh mẹ Âu Dương lại càng thêm hoài nghi.
Mười giờ, mẹ Âu Dương đứng dậy rời đi, Lâm
Tử Mạch liền chuyển sang kênh truyền hình trung ương. Bao nhiêu năm rồi, Âu Dương Thành vẫn luôn mỗi ngày chuẩn xác thời gian xem thời sự trên
kênh này. Năm 2000, anh đã có thói quen như vậy.
Bản tin thời sự
tối năm 2000, đối với Lâm Tử Mạch mà nói, ngoài người dẫn chương trình
ngồi ngay ngắn, miệng luôn mỉm cười, thì tất cả đều xa lạ. “Hôm nay lãnh đạo của Ủy ban Olympic đã cử hành hội nghị mở rộng lần thứ tư, nghe báo cáo về công tác chuẩn bị trước đó. Thủ tướng Chu Dung Cơ, đại biểu
Trung ương Đảng, quốc vụ viện phát biểu ủng hộ Olympic Bắc Kinh năm
2008, bày tỏ tiếng lòng của người dân Bắc Kinh và nhân dân trên khắp cả
nước...”
Từ tận năm 2000, quốc gia đã giành được quyền đăng cai
thế vận hội Olympic, Thần Châu I cũng vừa được phóng bay vào không gian. Đáng lẽ ở năm 2007, đếm ngược thời gian tính đến Olympic Bắc Kinh chỉ
còn chưa đến 400 ngày nữa, Hằng Nga I đã có kế hoạch bay lên mặt trăng
trong lễ hội Trung thu.
“Đã hơn mười giờ rồi, các con đi ngủ sớm đi.” Giọng mẹ Âu Dương truyền đến từ phía sau.
Âu Dương Thành vẫn không nhúc nhích, Lâm Tử Mạch bỏ chiếc điều khiển ti vi xuống, đứng lên quay người lại.
Mẹ Âu Dương cầm một bộ quần áo trên tay, đang từ tầng hai bước xuống, vừa
đi vừa nói: “A Tử à, đây là bộ quần áo ngủ trước đây A Thành mua cho
bác, nhưng bác chưa mặc lần nào, mà cháu lại không mang theo đồ, vậy hôm nay cứ mặc tạm bộ này nhé.”
Lâm Tử Mạch vội vòng qua ghế sô pha, đón lấy bộ quần áo từ tay mẹ Âu Dương đưa cho, nói: “Cháu cảm ơn bác!”
Chiếc váy ngủ màu vàng chất liệu tơ tằm Flossy mới tinh, vẫn còn mác, đai đeo tinh tế, thiết kế đơn giản gọn gàng, nếu mặc lên người nhất định sẽ rất trang nhã cuốn hút.
Lâm Tử Mạch cảm thấy hơi bối rối, không ngờ
mẹ Âu Dương lại đem bộ đồ ngủ con trai tặng đưa cho cô, có lẽ do cô đã
thể hiện chút tay nghề nấu nướng nên đã giành được sự yêu quý của người
mẹ luôn đặc biệt quan tâm đến tố chất hiền lành đảm đang của cô con dâu
tương lai.
Mẹ Âu Dương nói: “Cháu mặc tạm bộ này trước nhé, ngày mai chúng ta ra ngoài, cháu lại mua đồ khác, hôm nay cũng đã muộn rồi.”
Lâm Tử Mạch còn chưa trả lời, Âu Dương Thành đã lên tiếng cắt ngang cuộc
nói chuyện của hai người: “Mẹ, mẹ dẫn Trình Tử lên phòng nhé, con còn
nghe nốt thời sự.”
“Vậy A Tử, cháu đi tắm trước đi, phòng của A
Thành ở đằng kia.” Tay phải bà chỉ vào một cánh cửa bên phải cầu thang,
cười hòa nhã: “Mắt A Thành như thế, ban đêm cháu chú ý đến nó một chút
nhé.”
Cả Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành trong thoáng chốc đều ngẩn người.
“Mẹ, mẹ có ý gì thế ạ?” Tay phải Âu Dương Thành khoác trên thành ghế sô pha, anh khẽ quay đầu lại, thấp giọng nói.
“Bác gái, cháu ngủ ở phòng khách cũng được ạ.” Lâm Tử Mạch cũng vội nói.
Trái lại, mẹ Âu Dương lại cười tự nhiên, thậm chí còn nhìn Lâm Tử Mạch bằng
ánh mắt có chút khích lệ, bà dịu dàng nói: “Bác Vương không biết cháu
trở về nên trước khi về bác ấy chỉ dọn dẹp một phòng thôi. Hơn nữa, nếu
cháu và A Thành ở cùng một phòng thì buổi tối cũng tiện chăm sóc nó hơn, mắt nó không nhìn thấy, ban đêm nếu có việ