
c gì cũng bất tiện. Bác không phải là kiểu người gia trưởng bảo thủ đâu, hai đứa đã lâu rồi không gặp nhau, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói. A Thành, con thấy thế
nào?”
Lâm Tử Mạch không biết phải đáp lại thế nào, cô đưa mắt
nhìn Âu Dương Thành, anh đang dựa người vào ghế sô pha, từ góc nhìn của
cô chỉ có thể nhìn thấy một bên gương mặt anh. Yên lặng một hồi lâu,
cuối cùng Âu Dương Thành cũng chịu mở miệng, nhưng anh lại nói: “Mẹ, bây giờ đối với con ngày hay đêm cũng có gì khác biệt đâu, con không cần
người khác phải chăm sóc đặc biệt đâu ạ.”
Giọng điệu anh rất bình thản, tuy không cố ý, nhưng nó lại khiến người nghe cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mẹ Âu Dương cảm thấy con trai từ sau khi bị mù thì dường như rất cam chịu, tự hủy hoại mình, thậm chí đến cả mẹ và bạn gái cũng từ chối, trong
lòng không khỏi xót xa. Tuy vậy, bà vẫn cố giấu cảm xúc đó trong lòng,
nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nhưng mẹ lo lắng cho con!”
Âu Dương Thành
lặng người không nói, anh thực không muốn để mẹ phải buồn và lo lắng,
nhưng anh cũng không thể đáp ứng yêu cầu này của mẹ, rốt cuộc bất luận
thế nào cũng không thể để một người con gái và một người con trai hoàn
toàn xa lạ ở chung cùng một phòng.
Lâm Tử Mạch ra sức cắn môi, cố gắng chế ngự cơn đau đớn tận đáy lòng, gắng hết sức nở nụ cười chân
tình nhất, nói với mẹ Âu Dương: “Bác gái, vậy cháu nghe lời bác. Bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Âu Dương thật tốt.” Sau khi tốt nghiệp, cô đã đến ở cùng Âu Dương Thành. Bây giờ ở cùng anh cũng không có gì đáng sợ cả.
Mà như vậy, quả thật chăm sóc anh cũng thuận tiện hơn.
Nhìn thấy
vẻ mặt tươi cười của Lâm Tử Mạch, mẹ Âu Dương chợt hiểu không nên để con trai thấy mình đang buồn vì nó, bởi như vậy cũng chỉ khiến cho nó càng
thêm buồn mà thôi. Nghĩ vậy, bà mỉm cười rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay Lâm
Tử Mạch, nói: “Vậy là tốt rồi, bác đi nghỉ trước đây. Hai đứa xem xong
thời sự thì đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi gặp bác sĩ nữa đấy.”
Hình như mẹ Âu Dương vẫn còn rất buồn phiền, nhưng bà không nói thêm gì nữa, quay người rời đi. Trước khi lên tầng, bà còn tắt đèn giúp họ. Giờ đây
trong phòng khách rộng lớn, ngoài mấy chiếc đèn treo tường mờ mờ ảo ảo,
chỉ còn ánh sáng phát ra từ chiếc ti vi.
Âu Dương Thành quay
người lại, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, Lâm Tử Mạch cũng vòng qua đi
đến phía trước, lặng lẽ đứng trước mặt anh, đợi anh tra hỏi. Hai người
yên lặng trong bóng đêm rất lâu. Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa
phòng của mẹ anh, Âu Dương Thành mới sa sầm mặt hỏi: “Vì sao đồng ý?”
“Vì muốn giúp anh.” Lâm Tử Mạch biết mình dễ dàng đồng ý ở cùng với một
người xa lạ như vậy nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Âu Dương
Thành, nhưng nếu cô kiên quyết không đồng ý, mẹ anh nhất định sẽ nghi
ngờ bọn họ, đến lúc ấy, càng không phải là điều mà anh mong muốn. Cô
thực sự muốn giúp anh, cho nên không tính đến hậu quả.
“Lẽ nào
anh không muốn mẹ anh yên tâm về anh, sớm quay về chăm sóc cha anh sao?” Lâm Tử Mạch sợ mẹ Âu Dương nghe thấy nên cố gắng nhỏ giọng đáp lời.
Âu Dương Thành nheo mắt lại, vẻ mặt xa xăm khó lường. Hình ảnh trong ti vi không ngừng chuyển đổi, ánh sáng trong mắt anh vì thế cũng chớp sáng
lên từng hồi. Người dẫn chương trình vẫn đang nói nhưng trong phòng
khách lại yên tĩnh đến đáng sợ. Lâm Tử Mạch theo bản năng cúi đầu xuống
né tránh áp lực vô hình của Âu Dương Thành.
Cho dù hai mắt anh bị mù, cho dù cô và anh không đối diện nhìn nhau, nhưng dường như anh có thể nhìn xuyên thấu cô.
“Rốt cuộc cô là người thế nào?” Âu Dương Thành nhìn không thấy cô, cũng
không nhìn cô, mà đưa mắt về phía trước, nhưng áp lực đó như lại càng
tăng lên.
Lâm Tử Mạch chau mày, khe khẽ nói: “Đến phòng anh rồi nói tiếp, ở đây lâu, bác gái ra nhìn thấy lại nghi ngờ đấy.”
Âu Dương Thành do dự một lúc, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy rời đi.
Tắt ti vi, xách túi, Lâm Tử Mạch cầm lấy bộ đồ ngủ, theo sau Âu Dương Thành bước vào phòng anh.
Nhấn công tắc, ánh đèn dịu dàng mờ ảo trong thoáng chốc đã bao phủ cả không gian phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên cô vào căn phòng này nên không tránh khỏi có chút tò
mò. Lúc này, đương nhiên là chưa có bức ảnh kia, chẳng qua cũng chỉ là
phòng ngủ rất ngay ngắn gọn gàng của một người đàn ông độc thân bình
thường, chủ yếu là màu xám và màu trắng rất đơn giản nhưng lịch sự tao
nhã, ngoài ra không có gì đặc biệt.
Âu Dương Thành chầm chậm đi đến bên chiếc giường, quay lưng về phía Lâm Tử Mạch rồi dừng lại.
Không khí trong căn phòng tĩnh lặng dường như đột ngột nổ tung, Lâm Tử Mạch
cố nuốt một hơi, trấn áp sự bất an, chờ đợi những phán xét cuối cùng
dành cho cô.
“Vì sao cô biết tôi họ Âu Dương?” Cuối cùng Âu Dương Thành cũng đặt câu hỏi, Lâm Tử Mạch đứng đằng sau anh, nghe giọng nói
có chút khàn khàn, trong lòng thoáng chút rung động.
Đợi nghe rõ
câu hỏi của anh, Lâm Tử Mạch bất giác chau mày. Cô thật là đã quá sơ
suất, lúc anh còn chưa nói cho cô biết tên họ của anh thì cô đã sơ ý gọi thật to cái tên “Âu Dương” mà cô vẫn thường dùng để gọi anh. “Là...
trong điện thoại b