XtGem Forum catalog
Thất Thân Làm Thiếp

Thất Thân Làm Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325981

Bình chọn: 7.5.00/10/598 lượt.

n Phi Tuyết, tức giận nói: “Phải chiếu cố Nhị phu nhân thật tốt! !”

Phi Tuyết không để ý tới nàng, lôi kéo Vãn Thanh rồi chạy.

Chỉ phi thân một cái, đã tới hậu viện, vẫn như trước trồng đầy cây tùng cứng rắn, cảm giác rất hiu quạnh, Vãn Thanh quay đầu nhìn nàng: “Người ta nói thanh tùng kiên cường, dù gãy cũng không cong (giống người quân tử, thà chết chứ không chịu nhục hay luồn cúi), Phi Tuyết cô nương thích thanh tùng như thế, chắc hẳn là một người tốt!”

“Phi Tuyết trời sanh tính tình lãnh đạm, đối với thế tục không hứng thú, vốn không định trồng cái gì, nhưng Hạ Thanh nhìn thấy không hay, nhất quyết phải trồng cái gì đó, cuối cùng thỏa hiệp, nên vì vậy mới trồng cây tùng.” Phi Tuyết nhẹ nhàng nói, thuận tay hát những sợi tóc dài lòa xòa trứoc trán, tuy không nhìn thấy mặt mũi của Phi Tuyết, nhưng có thể cảm giác được sự cuồng ngạo của nàng qua những đường nét đang hiện ra trước mắt.

Qua rừng tùng, liền thấy một cảnh tượng khác.

Khắp nơi là mùi Dạ Lai Hương, càng vào sâu , mùi Dạ Lai Hương càng đậm.

Khó trách trên người Ngân Diện và Phi Tuyết luôn có mùi Dạ Lai Hương thoang thoảng, xem ra, tất cả đều là nhờ mảnh đất này! !

Nhưng mà ngửi thấy mùi này, Vãn Thanh cũng không dám đến gần .

Dạ Lai Hương, hoa nở ban đêm hương khí bay xa ngàn dặm, là mùi mà loài rắn yêu thích nhất, chỉ cần có mùi Dạ Lai Hương , thì có bóng dáng loài rắn.

Chỗ này nhiều – Dạ Lai Hương như vậy, chỉ sợ là có không ít rắn -.

Vãn Thanh không tránh khỏi sợ hãi.

Phi Tuyết phát hiện Vãn Thanh tái mặt, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta sợ rắn.” Vãn Thanh nói nhỏ, đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên có con rắn đi đến.

“Thì ra là thế!” Phi Tuyết dường như không ngờ nàng sẽ trả lời như thế, gương mặt rất vui vẻ, ôn hòa như gió xuân.

“Ngươi không cần sợ, mấy con rắn này, kỳ thật không có gì đáng sợ -! ! Không, nói chính xác thì trên đời này không có gì đáng sợ, chẳng qua là tâm lý cả thôi! !” Phi Tuyết nói xong, kéo tay Vãn Thanh.

Thanh âm khàn khàn nói: “Đi theo ta! !” |

Nói xong liền đem Vãn Thanh đang bám vào người phi thân thẳng vào giữa Dạ Lai Hương.

Mặt Vãn Thanh trắng bệch , cho dù nàng biết sợ rắn là do tâm lý ám thị, nhưng mà nàng không có cách nào vượt qua nỗi sợ tâm lý đấy, nàng sợ nhìn thấy rắn.

Trườn dưới đất, mềm nhũn, còn không ngừng khè khè! !

Mỗi lần thấy con mắt bé như sợi chỉ độc ác nhìn nàng chăm chú, còn liên tục phun khí, nàng liền không giấu được sự sợ hãi đến từ đáy lòng.

Phi Tuyết ôm cả người nàng vào lòng, rồi sau đó phi thân vào trong rừng Dạ Lai Hương– đến bên một cái ao nhỏ, bên cạnh còn có một hòn đá to.

Phi Tuyết khẽ kéo váy, thuận thế ngồi trên tảng đá, xem ra vô cùng quen thuộc, chắc là thường xuyên ngồi ở đây.

Vãn Thanh dù thế nào cũng không dám ngồi xuống, đảo mắt nhìn trái nhìn phải, toàn thân đã toát mồ hôi lạnh. Nhìn– Dạ Lai Hương ở khắp nơi, cảm giác giống như là đang nhìn thấy chỗ nào cũng có rắn, đầu óc bắt đầu lảo đảo muốn ngất xỉu.

“Ngồi ở bên cạnh ta.” Phi Tuyết nói.

Mặt Vãn Thanh đã tái dại quá nửa, tâm tình bắt đầu nôn nóng nói: “Phi Tuyết cô nương, mang ta trở về!” Thanh âm cô cùng lãnh liệt.

Nàng không thích đùa thế này, Phi Tuyết hơi quá đáng!

Biết rõ nàng sợ, còn cố ý mang nàng vào giữa rừng Dạ Lai Hương! !

Phi Tuyết không nghờ phản ứng của Vãn Thanh kịch liệt như thế, có chút kinh ngạc, nhưng chỉ liếc một cái , rồi không thèm nhìn Vãn Thanh nữa.

Trong lòng Phi Tuyết tự có suy nghĩ của riêng mình, một người, nếu không thể vượt qua bóng ma tâm lý của mình, thì cái bóng ma tâm lý này, vĩnh viễn sẽ là nhược điểm của người ấy, rất dễ trở thành điểm trí mạng cho kẻ thù tấn công. Huống chi là sợ rắn, càng dễ để kẻ địch tấn công. Chỉ cần đối phương giơ ra một con rắn, nàng đã bó tay chịu trói, không có sức phản kháng rồi ! !

Cho nên, Phi Tuyết nhất định phải vì Vãn Thanh mà loại bỏ cái bóng ma tâm lý này.

Chỉ thấy tay Phi Tuyết giơ lên, lấy ra một cây đàn từ chỗ gần đấy.

Đây là cái đàn Phi Tuyết cất ở đây, khi nào rãnh rỗi, liền đến nơi này đánh đàn mua vui, là bạn với Phi Tuyết có Dạ Lai Hương, còn có những con rắn uốn éo, rất là thú vị! ! (thú vui tao nhã thật , :-ss )

Tiếng đàn nhẹ nhàng cất lên, không giống những khúc nhạc uyển chuyển hàm xúc nhu tình hoặc kịch liệt mà huyên nháo, khúc nhạc này thật ra không thích hợp để gọi là khúc nhạc, bởi vì nó vô cùng chói tai, hơn nữa mang theo– tiếng vang lợi lợi, làm cho người ta nghe xong thập phần không thoải mái.

Thanh âm tác tác –từ bốn phương tám hướng truyền đến, hơn nữa càng ngày càng gần.

Thanh âm này, khiến Vãn Thanh không tự chủ được toàn thân bắt đầu run rẩy lẩy bẩy, rất giống tiếng rắn trườn qua bụi cỏ .

Nhưng nhiều rắn thế này, muốn dọa ngất người khác sao! ! |

Nàng mang theo hoảng sợ, nhìn bốn phía, thấy một bầy rắn đang trường đến.

Dài, ngắn, to, nhỏ, đỏ vàng lam lục có thể nói là kiểu gì cũng có.

Những … con rắn này, không biết tại sao lại điên cuồng kéo về phía này đến vậy! !

Là âm nhạc! !

Vãn Thanh tĩnh ngộ, nhìn chằm chằm Phi Tuyết, giơ tay lên, thật sự muốn ngăn Phi Tuyết tiếp tục gẩy đàn, thấy Phi Tuyết ng