Old school Swatch Watches
Thất Thân Làm Thiếp

Thất Thân Làm Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326563

Bình chọn: 8.00/10/656 lượt.

nữ tử, trong mắt phượng kia, có một tia đánh giá, một tia nghi ngờ, hắn cười mà như không cười.

“Phượng Gia sao lại một mực nhìn ta vậy?” Cảm thấy ánh mắt kỳ quái của hắn, Vãn Thanh quay đầu lại hỏi, giọng nói thanh thúy. Nàng đoán không sai, Phượng Cô giảo hoạt, cứ ngày thứ tư lại đến tìm nàng.

Hơn nữa một mực muốn cùng nàng một thuyền thưởng ngoạn.

Nàng vừa gia nhập nơi này, cũng đã nói với mọi người, chỉ cần có tiền có thể mời nàng đi cùng, đương nhiên, cũng có khi nàng sẽ đồng ý mà không cần phải có tiền. Nàng có thể đáp ứng, nhưng phải tôn trọng nàng.

Kỳ thật lúc này chính là bởi vì Phượng gia mời nàng.

Nhưng cũng thuận lợi, chỉ bất quá, dạo này hắn đến liên tục, thực sự là phiền nàng quá nhiều.

“Cảnh đẹp mỹ nhân, muốn đến để thưởng ngoạn.” Phượng Cô chằm chằm nhìn nàng, không có chút xao động trong mắt, ẩn chứa suy nghĩ. Trong ngón tay thon dài chén rượu như chuyển động, trông thật đẹp.

Vãn Thanh đột nhiên phát hiện, hắn rất thích hành động này, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, mắt phượng híp lại, mang theo nhiều phần nguy hiểm.

“Đa tạ Phượng Gia khích lệ.” Nàng không chút nhăn nhó, cầm lấy bầu rượu rót cho hắn thêm một chén.

Rượu ngon tinh khiết rót ra.

Vãn Thanh cũng thuận miệng cầm một chén lên mà uống, cũng không dám uống nhiều hơn, mặc dù tửu lượng của nàng không tồi. Để chén rượu xuống, cười nói: “Phượng Gia muốn nghe khúc gì?”

“Tùy cô nương.” Phượng Cô lãnh đạm nói, nhưng mắt chăm chú nhìn Vãn Thanh, tựa hồ như muốn kiếm tìm điều gì đó trên khuôn mặt của nàng.

Vãn Thanh tự nhiên cười một tiếng, sau đó nói: “Tức cảnh, tiểu nữ xin đàn một khúc!”

Nói xong điều chỉnh đàn, một khúc nhạc thanh thoát từ đầu ngón tay vang lên, chậm rãi.

Mặt hồ trống trải, âm thanh lại càng thêm phần trong trẻo.

Âm thanh tuyệt diệu như vang trên mặt hồ, khiến người nghe không khỏi si mê.

Tâm dường như cũng đã bắt đầu bay lên.

Nhưng Phượng Cô chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, một tay nâng cằm, dáng vẻ nhàn nhã, có đôi chút híp mắt, tuy nhiên vẫn không ngừng quan sát Tình Thiên.

Càng xem, càng nghe, trong lòng hắn nghi hoặc càng sâu, đôi mày gần như dựng đứng lên.

Nữ nhân trước mắt này, lại khiến cho hắn thấy ý chí quật cường đâu đây, hội chung một chỗ.

Hắn không phải là kẻ ngu ngốc, thanh âm này, hắn không phải không hiểu, nếu hôm đó là hoài nghi, thì đêm nay là khẳng định.

Trên đời, không thể có người nào có thể tạo ra âm thanh như thế.

Mặc dù dung nhan nàng hoàn toàn cải biến, nhưng, ánh mắt của nàng, không thể thay đổi được, trên người còn có vài phần như cũ.

Đêm hôm đó sau khi trở về, hắn một mực hoài nghi nàng chính là Vãn Thanh, bởi vì nụ cười kia, liền cho người đi điều tra, Phong Quốc vốn dĩ không có! Nữ tử này rõ ràng nói láo.

Vãn Thanh nhảy xuống Lạc Nhật nhai, là chuyện quá mức ly kỳ, mặc dù nàng ác độc, mất đi hài nhi là đả kích quá lớn, nhưng nàng không phải loại người dễ dàng tự tử như thế, nàng rất kiên cường, điều này hắn biết rõ.

Lại thêm một điểm, hôm trước. Hắn cho người đi thám thính Lạc Nhật nhai, không nghĩ tới, ở giữa nơi này, có một thạch động, là một thế giới khác.

Phát hiện này, khiến hắn lại càng hoài nghi.

Hôm nay, mời nàng đến hồ Thanh Ngọc này, cũng là để thử thăm dò nàng.

Một khúc đàn xong, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn: “Phượng gia?”

“Không tệ, không tệ.” Phượng Cô đem chén rượu nhẹ đặt xuống, rồi sau đó vỗ tay tán thưởng, trong mắt không chỉ tán thưởng mà còn có hàm ý sâu xa, mang theo chút thăm dò.

Vãn Thanh hiểu rõ ý tứ trong đôi mắt kia, nhưng lại tự tin ngay nàng biết, mặc dù dung nhan mình đã thay đổi nhưng tiếng nói nhất thời khó đổi, Phượng Cô đúng là nghi ngờ, nhưng, nàng đã sớm dự liệu, phòng bị trước. Không hề sợ hắn thăm dò, thoải mái đón nhận sự dò xét của hắn.

“Tình Thiên cô nương ngay cả tiếng hát cũng tuyệt vời, khiến bao người bị hấp dẫn, chi bằng, Tình Thiên cô nương cho chúng ta nghe một khúc “Liễu sao thanh” được không?” Phượng Cô cười nhẹ, thoạt nhìn thực như người muốn nghe đàn.

Vãn Thanh âm thầm mắng hắn một tiếng hồ ly!

Liễu sao thanh, không phải là trước nàng từng đàn cho hắn nghe chứ! Xem ra, hắn thực sự muốn thăm dò đến cùng.

Nhưng, nàng sẽ không chờn, một khúc hát đàn hai lần, hắn sẽ có cảm giác gì đây

Lướt trên mặt đàn, khẽ hát.

Một khúc Liễu sao thanh chậm rãi vang lên, Vãn Thanh không nhìn hắn, nhưng cảm nhận được ánh mắt hắn đang thăm dò nàng.

Nàng không ngại cất lên tiếng hát.

Để xem, hắn có thể thăm dò được gì?

“… Tất nhiên nghỉ ngơi văn, đa tình nhiều hơn cảm, không làm gió trăng!” thanh âm thanh thúy, từng từ như châu ngọc.

Trong khi hát, nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn, hắn, đúng là đang chăm chú theo dõi nàng.

Bắt gặp ánh mắt hắn, nàng thấy khẽ cười một tiếng, tựa hồ như đã tính trước.

Vãn Thanh cũng cười một tiếng tự nhiên.

Phượng Cô sau đó chỉ vào nàng nói: “Thượng Quan Vãn Thanh!”

“Xem ra Phượng gia nhận nhầm người, ta nói rồi, ta là Tình Thiên, không phải Thượng Quan Vãn Thanh!” Vãn Thanh cũng cười nói lại.

Phượng Cô đột nhiên giận dữ, hung tợn nhảy lên, nắm lấy cổ tay nàng, tàn nhẫn nói: “Không cần dối trá! Ta nhận