
ng hề… truy cứu nữa, mau đi lấy một thanh cầm tốt ra đây.”
Hoàng Kỳ định nói điều gì nhưng lại không dám mở miệng. Kỳ thật nàng cũng không sợ Gia xử phạt, việc không làm tốt nhiệm vụ, bị Gia phạt đã là quy định. Nàng biết, nếu nhiều lời, sẽ càng khiến Gia tức giận.
Hoàng Kỳ lĩnh mệnh khổ sở bước đi, quay đầu về Tình Thiên, trong mắt có chút kinh ngạc, là cảm kích, lại có tia nghi hoặc thật sâu.
Trong lòng Hoàng Kỳ vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Tình Thiên vì nàng cầu xin Gia. Mặc dù nàng không cần nhưng thực sự là rất cảm kích.
Nhưng nàng không hiểu, Gia tại sao trước mặt nữ nhân nơi lầu các lại có vài phần kính trọng như thế. Gia chưa bao giờ vì ý kiến của người khác mà phân tán tư tưởng. Hơn nữa, điều mà người hận nhất chính là kẻ khác dám can thiệp ý tứ của người, đối với loại người như thế, nhất định sẽ bị giáo huấn không ngừng.
Nhưng chiều nay, đối với nữ tử này, Gia chẳng những không hề trách cứ giáo huấn mà ngược lại còn thỏa hiệp.
Điều này, nàng cũng không biết tốt hay xấu nữa.
Tuy nhiên, nữ tử này cũng không tệ, chẳng những dung mạo khuynh thành mà tài nghệ vô song, trọng yếu nhất là thông minh, đối với Gia, như thế là không tệ.
Trong lòng có chút tổn thương, nhưng chỉ cần Gia vui, nàng sẽ im lặng đón nhận.
Kỳ thật không chỉ có mình Hoàng Kỳ kinh ngạc, những người ở chỗ này đều sợ hãi quái lạ, Chu Nguyệt Nhi kinh ngạc, Vãn Thanh cũng không kém phần.
Những người chỗ này, đều đã biết rõ con người Phượng Cô ra sao.
Nhưng không một ai dám lên tiếng, dù sao, có một số việc chỉ có âm thầm suy nghĩ, chỉ có thể im lặng.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Kỳ xuất hiện với thnh cầm trong tay, thanh cầm trắng tuyết, màu sáng bóng lên, xem ra so với đàn cổ Hồng Ngọc cũng không kém phần.
Không biết nơi Phượng Vũ Lâu lại có cầm tốt như vậy.
Chỉ liếc mắt qua Vãn Thanh đã không rời được, tình cảm của những người yêu cầm, là thứ khó nói lên lời.
Miệng nàng bất giác cười tươi, tay xoa lên thân cầm cười nói: “Cầm này đẹp quá, ta chưa bao giờ thấy thanh cầm đẹp thế này, nó có lai lịch thế nào đây?”
Phượng Cô nhìn nàng vui thích, nhẹ nhàng nói: “Đây là Bạch Ngọc cầm, năm đó ta cho người làm, nhưng tiếc lúc đó không tìm thấy dây cầm thượng hạng, mặc dù nhìn đẹp nhưng gảy lên không được âm thanh thanh thúy như đàn cổ Hồng Ngọc.”
Chu Nguyệt Nhi nhìn cầm này đôi mắt có chút buồn bã, lai lịch cầm này, nàng rõ nhất, bởi vì cầm này là… do năm đó nàng thích đánh đàn, Phượng Cô cố ý sai người làm cho nàng, chỉ là sau khi nàng gả cho Mộ Dung Kiềm, cũng không có gặp lại cầm, không nghĩ lúc này lại được gặp lại.
Đáng tiếc lúc này, vật đó nhưng người không còn như xưa, nàng đã không còn tư cách độc chiếm thanh Bạch Ngọc cầm này nữa.
Vãn Thanh để ý Chu Nguyệt Nhi buồn bã liền hỏi: “Phu nhân làm sao vậy? Có phải trong người không thấy thoải mái ư?”
“Không có việc gì, chỉ là nhất thời có chút chuyện thương tâm thôi!” trong khoảng thời gian này, mỗi ngày mỗi đêm, trong lòng của nàng luôn dằn vặt, nàng hối hận vì ban đầu đã chọn sai người, nếu ban đầu nàng không chọn Mộ Dung Kiềm, giờ phút này, nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất.
Tuy nhiên, chính giờ phút này, nàng sẽ không buông tay, nàng sẽ đấu tranh.
Nói những lời này, ánh mắt này có vài phần u oán nhìn Phượng Cô, mang theo nỗi thống khổ.
Phượng Cô tất nhiên cảm thấy ánh mắt nàng, kỳ thật vừa nhìn thấy Bạch Ngọc cầm, trong lòng hắn cũng xúc động, dù sao cũng đã từng có: yêu.
Nhưng hắn với nàng đã là quá khứ, tất cả đã qua khi bốn năm trước nàng gả cho Mộ Dung Kiềm, hắn đã thề sẽ chặt đứt quá khứ này, sẽ không nghĩ tới nữa.
Có một số việc khi đã quyết định, vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Đem cầm đến trước mặt Vãn Thanh: “Tình Thiên cô nương, thỉnh!”
Vãn Thanh gật đầu, thực sự là nàng rất thích thanh cầm này, trắng muốt không một tỳ vết nào, thuần khiết như những đám mây trắng trên trời cao.
Mặc dù không rõ lai lịch cầm này nhưng nhìn phản ứng Chu Nguyệt Nhi, suy nghĩ một chút lời Phượng Cô nói, nàng nhanh chóng đoán ra, cầm này được tạo ra là vì Chu Nguyệt Nhi.
Phượng Cô đúng là si tình.
Tay nhẹ nhàng đặt trên dây cầm, từng tiếng nhạc phát ra.
Trong mát như nước, tiếng đàn róc rách, mang theo sự mát lạnh trong đêm, thẩm thấu trong lòng mỗi người, tựa hồ mọi thứ như ngừng lại.
Chỉ nghe thấy tiếng đàn vẫn đều đặn vang lên.
Phượng Cô nhìn cô gái trước mắt, rõ ràng một thân quần áo hồng phấn, sao lại có thể thuần khiết như thế?
Hắn đã từng nghĩ sẽ không bao giờ nhìn tới Bạch Ngọc Cầm nữa, không nghĩ rằng Hoàng Kỳ lại đem nó ra, xem ra nhìn đúng tâm trạng hắn, khiến hắn vừa lòng.
Nhìn đôi bàn tay thon nhỏ trên dây cầm nhẹ nhàng lướt, giống như một chất kích thích trong lòng hắn.
Vẻ đẹp của nàng, là nhã nhặn lịch sự, là lạnh nhạt, giống như vạn vật trong thiên thu, gắn với nhau thiên trường địa cửu.
Sau lưng nàng là vầng trăng tròn đang soi rọi, rắc những ánh vàng trên cây cối, trên người nàng, nhìn nàng giống như một tiên nữ. (=)) Anh ấy sắp hoang tưởng ròi)
Nàng không phải là người đánh đàn giỏi nhất, nhưng tiếng đàn của nàng mãi mãi là duy nhất trong lòng hắn.
Tiế