
u rõ, Bạch Vân Yên, định dây dưa không thôi với nàng sao?
Hắn là hoàng tử Phong Quốc, đi tới Chiến Thành này, chắc chắn là có mục đích, hắn có chính sự không đi làm, lại ở đây dây dưa. Thật không đàng hoàng chút nào!
“Bạch công tử lời này thật lạ, Tình Thiên là người của Tuyết Linh Các, chỉ có bỏ tiền ra, không chỉ thấy ta, còn có thể nghe ta đàn hát, tại sao lại nói đến mặt còn khó gặp? Công tử còn nói cái gì mà tiền bỏ ra cũng không được, lời này làm ta thật khó tin, công tử nhìn đã thấy là bậc danh giá, thiên kim vạn ngân sao thiếu chứ.”
Vãn Thanh trong trẻo lạnh lùng nói, mặt vô cùng bình tĩnh.
Tình yêu trong lòng Bạch Vân Yên lại tăng thêm vài phần, nữ tử gan dạ sáng suốt thế này không nhiều, nàng rõ ràng đã nhìn ra mục đích của hắn lại có thể trấn định được thế.
Khó có thể có được!
“Nhưng ta không muốn nghĩ là dùng đến tiền để gặp cô nương, tiền, hóa ra là khinh thường cô nương!”
Bạch Vân Yên cười nói. Trong lòng tình yêu bay lên, đồng thời cũng hài lòng cho diệu kế nhất cử lưỡng tiện của mình.
“Công tử nâng đỡ, Tình Thiên không dám nhận, cáo từ, Tình Thiên muốn quay về các…” Vãn Thanh cười nói.
Nàng đương nhiên biết, Bạch Vân Yên sẽ không dễ để nàng về, nếu không sẽ không nấp ở đây đợi nàng.
Trận này, không thể tránh được, bất quá, xem ai là kẻ thắng.
Miệng nàng âm thầm cười, nhìn cách đó không xa, Lãnh Sâm đang dẫn một đội thị vệ tới.
Nàng không có nghĩ tới là Lãnh Sâm tới giải cứu mình, nàng chỉ nghĩ là phải lợi dụng việc này, tránh vòng vây của Bạch Vân Yên.
Vì vậy tay giương lên, cười ôn nhu: “Lãnh tổng quản, muộn như vậy còn đi đâu?”
Lãnh Sâm nhìn bộ dạng Tình Thiên, âm thầm tán thưởng, nàng rất thông minh, biết mượn cơ hội để thoát hiểm, tuy nhiên, điều đó dường như không cần thiết. Hắn đến, chính là để bảo vệ nàng. Gia đã căn dặn, phải chú ý động thái Tình Thiên cô nương, bảo vệ tốt cho nàng, không được để ra bất kỳ sơ suất gì.
Mặc dù hắn không hiểu vì sao Gia ra lệnh thế, nhưng, hắn theo Gia đã nhiều năm, chỉ cần Gia muốn làm việc gì, là đúng, hắn sẽ không do dự làm ngay, kể cả lên núi đao xuống biển lửa.
“Tình Thiên cô nương, Lãnh Sâm tới chậm, Lãnh Sâm phụng mệnh Gia, đến hộ tống cô nương quay về Tuyết Linh Các!” Lãnh Sâm nhẹ nhàng nói.
Vãn Thanh vừa nghe, trong lòng có chút kinh ngạc, không nói được gì, nhất thời không hiểu được ý Lãnh Sâm.
Nàng làm sao mà biết được, Phượng Cô đã sớm cho người âm thầm bảo vệ nàng chứ!
Bất quá, mặc dù không hiểu dụng ý của hắn, nhưng lúc này cần hắn, vì vậy nhanh chóng nòi: “Phượng Gia có ý, thật làm phiền Lãnh tổng quản.”
Vừa nói vừa cười nhìn Bạch Vân Yên: “Bạch công tử, Tình Thiên xin lỗi không tiếp được, nếu như công tử muốn nghe hát, ngày khác mời quay lại tìm Tình Thiên.”
Vừa nói vừa cười, nắm lấy ống tay áo thi lễ, rồi sau đó hướng về Tuyết Linh Các đi.
Nàng biết, Bạch Vân Yên sẽ không động thủ, bởi vì lúc này, động thủ sẽ chỉ thiệt hắn.
Bạch Vân Yên đứng yên đằng xa, trong mắt nổi lửa giận,… Thời gian vẫn còn rất dài!
Hắn không tin, chỉ là một nữ nhân hắn lại không khống chế được.
Trận truy đuổi giai nhân cạnh tranh này khiến hắn hào hứng, hắn tin, hắn không thua Phượng Cô.
Lần đến Chiến Thành này, hắn không chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà còn muốn mang theo cả mỹ nhân về.
Quạt khẽ phe phẩy, sau đó hướng về phía người ngựa phía sau, quay đi.
Vãn Thanh trở về Tuyết Linh Các, ngay lập tức về Hướng Dạ Lai.
Thật sự quá nguy hiểm!
Bạch Vân Yên… tên nguy hiểm này.
Mới đến được rừng tùng, đột nhiên bên hông căng cứng, cả người bay lên không trung.
Mũi ngửi thấy mùi Dạ Lai Hương quen thuộc, trong lòng bình yên rất nhiều, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
Tựa hồ trừ câu này ra, nàng không biết phải nói với hắn cái gì cho phải.
Nàng nợ hắn mối ân tình, không cách nào báo đáp nổi.
“Ta nói rồi, không cần nói thế.” Ngân Diện lạnh lùng nói.
Thật sự, hắn đã nói qua là không cần cảm ơn, hắn không cần bất cứ lý do gì.
Hắn tuy là thế, nhưng nàng không thể không tri ân a!
“Nhưng, trừ… cám ơn ra, ta không biết đối với ngươi thế nào!” Vãn Thanh nhàn nhạt nói, nhìn mặt nạ màu bạc, dưới ánh trăng sáng, bóng nàng hòa cùng bóng hắn.
Lời nói lạnh lùng, nhưng thực sự trong mắt nàng là sự ấm áp.
Ngân Diện liếc nhìn nàng, bạc môi hé mở, định nói gì đó nhưng không thốt nên câu, nhẹ nhàng thở dài, mang nàng đi trong bóng đêm.
Thật sự, nàng không hiểu hắn nghĩ gì sao?
Tâm tình của hắn, nàng không thấu ư?
Là nàng quá mức vô tâm, hay là hắn không dám nói.
Thật sự là cần phải nói nàng mới có thể hiểu ư?
Nhưng hắn lại sợ, nói ra, sẽ hù nàng sợ chạy mất.
Nữ tử này, vĩnh viễn khiến người ta đau đầu, rất muốn che chở.
Hắn nghĩ thôi đành để mọi thứ tự nhiên.
Nếu nàng có tình thì sẽ đến.
Nếu nàng vô tình, hắn có nói cũng sẽ uổng công thôi.
Cả đời này, sẽ chỉ bảo vệ cho một con người này, bản thân sẽ nỗ lực.
“Ngươi không nên nói gì, cũng không nên nghĩ gì, đơn giản là ta nguyện ý che chở ngươi, chỉ cần ngươi an tâm đón nhận tất cả. Đó là điều hồi báo ta lớn nhất.” Hắn nói. Là tất cả chân tình của hắn.
Vãn Thanh y