XtGem Forum catalog
Thất Thân Làm Thiếp

Thất Thân Làm Thiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326901

Bình chọn: 8.00/10/690 lượt.

ên lặng cúi đầu, có một số việc nàng không hiểu rõ lắm, nhưng… nàng đã là một người không trọn vẹn, sao có thể xứng với hắn.

Hắn xứng với một nữ tử tốt hơn nàng.

Một người như thế toàn tâm toàn ý vì nàng, nàng thấy mình vô cùng may mắn.

Trong lúc nhất thời, hào khí như nước, không có mở miệng nói gì nữa, trong lòng, đang có trăm ngàn nỗi lo nghĩ.

Hắn mang nàng tới rừng Dạ Lai Hương, xuyên mật đạo, đi tới phía trong U Cốc.

Ngân Diện nhẹ nhàng để nàng xuống tìm chỗ ngồi, im lặng nhìn vầng trăng cao vằng vặc, thì thào: “Ta nên bắt ngươi phải thế nào cho phải đây?”

Vãn Thanh ở một bên nghe không rõ, vì vậy mở miệng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ, có hay không ban đầu đáp ứng chuyện ngươi đi báo thù, có lẽ là sai lầm.” Ngân Diện nói, Chiến Thành vốn không phải nơi thái bình, hôm nay, Bạch Vân Yên đến nơi này, xem ra không ổn.

Hắn lo cho nàng.

“Tại sao đột nhiên nói thế?” Vãn Thanh hỏi.

“Để ngươi đặt mình trong tình trạng thế này, ta sợ không cách nào bảo vệ ngươi!” Đã liên tục xuất hiện nguy hiểm hai lần, hắn không thể bảo vệ nàng tốt, mỗi lần đều khiên người hắn rã rời. Hắn không dám tưởng tượng, nếu như nàng gặp chuyện không may, hắn phải làm thế nào.

“Chuyện đã đến nước này, nếu lui, thì đã quá muộn, yên tâm đi, thân ta mang trăm độc, người bình thường khó gần được ta.” Vãn Thanh an ủi.

Chuyện báo thù đã được tiến triển, Phượng Cô đã bắt đầu động tâm, mà Chu Nguyệt Nhi cũng đã đố kỵ, nếu bỏ qua, nàng sẽ rất hối hận.

“Phượng Cô không đơn giản, chỉ sợ đối phó với hắn không dễ dàng, ta lo cho ngươi..” Ngân Diện nói.

Hắn lo nàng bị thương tổn.

“Ngươi lo lắng cho ta, ta biết, nhưng muốn buông tha, thật sự khó a.” Vãn Thanh nhẹ nhàng ngồi một bên hắn, cùng hắn ngắm vầng trăng kia, sắc trời rất đẹp, màn đêm đen như mực.

Tâm nàng, đã lâu không tìm thấy bình tĩnh, hận kia, không thể phát tiết.

“Bất luận thế nào, ngươi cũng phải bảo vệ tốt thân mình! Bất cứ lúc nào!” Ngân Diện nhìn vào mắt nàng, lo lắng nói, nàng thiện lương quá, người như thế đôi khi bị người khác chèn ép.

“Ta nhớ.” Vãn Thanh gật đầu.

“Không nghĩ tới Phượng Cô lại cùng tiêu cầm hợp tấu.” Rốt cục, Ngân Diện mới đem tổn thương trong lòng chậm rãi nói ra, lời này vừa dứt, khuôn mặt tuấn tú liền xấu hổ, may là mặt nạ không có lấy xuống, che giấu được, chỉ bất quá, không dám nhìn Vãn Thanh, mà là nhìn mặt trăng.

Kỳ thật, hắn không muốn nói ra, nhưng, không hiểu sao lại nói ra. Mà sau khi nói ra, hắn phát hiện trong lòng mất đi vài thứ.

Khó chịu khi đứng trong bóng tối, lập tức tản đi rất nhiều.

Vãn Thanh cũng không biết tâm tư Ngân Diện, chỉ thở dài một hơi: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ rằng, Phượng Cô lại thổi tiêu, hơn nữa lại vô cùng hay, thế nên mới cùng hợp tấu.”

“Vì nhạc từ tâm phát, phải là hòa cùng tâm nhau?” Ngân Diện lơ đãng nói ra, nhưng trong lòng đang dồn dập.

Hắn chưa yêu ai bao giờ nên không không hiểu được yêu là như thế nào.

Nhưng… hắn đã yêu nữ tử này.

Vì vậy. Bắt đầu muốn biết yêu.

“Ân?” Vãn Thanh cũng không ngờ đột nhiên Ngân Diện hỏi vấn đề này.

Nhạc có thể là tâm hòa vào nhau?

Vấn đề này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng lại kiên định trả lời: Không có khả năng.

Làm sao lại tới tình trạng này chứ?

Người Phượng Cô thích lúc này, là Tình Thiên.

Vì vậy, kiên định đáp: “Không có khả năng chuyện tình cảm, ta với Phượng Cô, vĩnh viễn không có.”

“Thật sự?” Ngân Diện sau khi nghe xong trên mặt lộ ra sung sướng, vui vẻ hỏi.

Vãn Thanh gật đầu: “Ân.”

Ngân Diện nghe xong, rút cục tâm tư mới nhẹ đi.

Thất Thân Làm Thiếp

Khó có giấc ngủ nào an ổn thế.

Trong bầu không khí thanh tân sạch sẽ, tràn đầy mùi hoa và tiếng chim hót, Vãn Thanh chậm rãi mở mắt.

Một ngôi nhà gỗ nhỏ trong U Cốc, không quá tinh sảo, giữa những tấm ván còn có khe hở, mặc dù nhìn đơn sơ, nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp, hơn nữa, còn có thể đón được ánh mặt trời sớm mai.

Nơi này, cho nàng cảm giác ấm áp, cảm giác được an toàn.

Ở nơi này, nàng có thể bình yên ngủ say không chút sợ hãi .

Nheo mắt, nhìn qua khe gỗ, bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang chiếu sáng đến mức không mở được mắt

Miễn cưỡng duỗi lưng, đã thấy một bóng bạch y đang múa trường kiếm .

Ai cũng nói sát thủ Ngân Diện chưa từng thất thủ, nhưng không ai biết, hắn đã nỗ lực và cố gắng nhiều thế nào. Trong khoảng thời gian qua, nàng đã thấy rất rõ ràng -.

Mỗi sáng sớm, kiếm của hắn, luôn nghênh đón những tia nắng đầu tiên.

Kiếm pháp của hắn, vô cùng tinh chuẩn, đã tới trạng thái –hồn nhiên vô kiếm.

Một kiếm đưa ra, rõ ràng như thanh phong …lại như độc xà trong tự nhiên … công kích mãnh liệt, nhìn như– một kiếm đơn giản, thực chất ẩn chứa biết bao thiên biến vạn hóa.

Không biết từ khi nào, Vãn Thanh đã đứng ở cửa, đôi mắt mỉm cười nhìn hắn.

Ngân Diện vừa quay đầu, nhìn nàng một cái, rồi sau đó tiếp tục luyện kiếm, cho đến khi đã luyện đủ, mới ngừng lại, hôm nay đã vào hè, mặc dù mới sáng sớm, vẫn rất nóng, lúc này – hắn, chảy đầy mồ hôi.

Trường bào tuyết trắng, hơi hơi ướt, trên lưng còn một mảng mồ hôi.

Vãn Thanh cầm khăn đưa