
ẽ không khóc, không làm ầm
lên, em sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nhưng ít nhất anh cũng cho em ít tin tức,
được không? Cho dù là vài chữ thôi cũng được, để em biết anh đã nhận
được thư của em, biết được nỗi nhớ của em.
Anh biết nỗi nhớ là
cảm giác thế nào không? Giống như cơ thể bị hàng vạn con kiến đốt, vừa
ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể hết
ngứa. Em nghĩ, tới ngày gặp lại anh, những con kiến này mới có thể biến
mất!
Em nói những lời này không phải cố ý làm khó anh đâu, chẳng qua muốn anh biết, ngày nào em cũng nhớ anh, nhớ vô cùng! Mỗi lần nhớ
anh đến nỗi đôi mắt bỏng rát, sống mũi cay cay, em liền giam mình trong
phòng anh, nhìn từng thứ anh từng dùng, tưởng tượng anh vẫn ở bên cạnh
em. Em không khóc đâu, thật đấy, em thề!
Bây giờ em đã trở nên
rất kiên cường, rất hiểu chuyện, anh không muốn thấy sự thay đổi của em
ư? Anh, khi nào anh về? Em sẽ không đối đầu với anh, sẽ không vô cớ gây
sự nữa, chỉ cần anh trở về, em sẽ hết sức nghe lời anh, không làm anh
tức giận, được không? Được không anh?
Mấy ngày nay lại mưa, thật đáng ghét, sao ông trời có nhiều nước đến thế? Trút xuống mãi không
hết. Lại sắp tới sinh nhật em rồi, từ khi anh đi, em không còn nhận bất
cứ món quà sinh nhật nào nữa, em sẽ không quên, chính ngày hôm đó em đã
mất anh, mỗi lần chỉ cần nhớ tới điều này, tim em lại nhói lên đau đớn,
gần như không thể thở nổi…
Chỉ còn vài ngày nữa thôi là em sẽ
tròn mười tám tuổi, hy vọng hôm đó trời trong, cầu mong, chỉ cần một lần thôi, năm nay trời đừng mưa nữa, em thực sự hi vọng ngày hôm đó có thể
có anh ở bên.
Em tin, chỉ cần không ngừng cầu nguyện, sẽ có một
ngày ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của em, đúng không? Em sẽ đợi, năm nay không được thì còn có năm sau, năm sau không được thì còn có năm
sau nữa, năm sau nữa nữa…
Bởi vì anh từng nói, chỉ cần trời không mưa, anh sẽ trở về, đưa em đi thả diều, bắt cá bên con rạch, đúng chứ?
Gần đây, tình trạng sức khỏe của cha không tốt lắm, bác sĩ muốn chúng ta
chuẩn bị hậu sự. Tuy cha không nói nhưng em có thể thấy cha rất nhớ anh. Anh, tranh thủ thời gian về nhà một chuyến nhé! Chẳng lẽ anh thực sự
không quan tâm đến chuyện mình có thể không gặp được cha lần cuối cùng
ư?
Tình. Nửa tháng trước sinh nhật.”
Lại vài ngày qua đi, giống như trước, bức thư vẫn chìm trong biển rộng.
Ba năm nay, anh chưa về một lần.
Năm đầu tiên, cô còn tràn đầy hy vọng anh sẽ đột nhiên xuất hiện, thực hiện lời hứa của anh, đưa cô đi.
Năm thứ hai, cô đã không dám ước mong quá nhiều, chỉ cần anh trở về nhìn cô một lần, như vậy đã đủ rồi.
©STENT
Nhưng hy vọng lại tan vỡ, năm thứ ba, cô chẳng dám nghĩ gì nữa, chỉ cần một
cuộc điện thoại, một lá thư để cô biết anh không quên cô, như vậy đã mãn nguyện lắm rồi.
Ngày nào cũng vậy, cô đều tràn đầy hy vọng đứng canh bên hòm thư, chờ người đưa thư đến, để rồi lại thất vọng. Trong
lòng cô không khỏi thắc mắc, liệu anh có nhận được thư không? Cô gửi
nhiều thư đến vậy, một bức anh cũng không nhận được ư? Hay là mẹ quên
không gửi cho cô?
Cô không biết anh học trường nào, khoa gì,
cũng không biết địa chỉ, phương thức liên lạc của anh, muốn gửi gắm nỗi
nhớ cũng chẳng biết gửi đi đâu.
Cô không dám hỏi mẹ, sợ mẹ tức giận, tinh thần lại mất kiểm soát.
Bệnh tình của cha ngày một xấu đi, chỉ còn thoi thóp, cô biết, cha thực sự rất muốn gặp anh lần cuối.
Suy nghĩ mấy ngày, nhớ ra những món đồ quan trọng của mẹ đều được cất trong ngăn tủ có khóa, nhân lúc mẹ vào bệnh viện chăm sóc cha, cô lấy trộm
chìa khóa, tìm thấy địa chỉ của anh ở Đài Bắc.
Cô biết, nếu cô
lén chạy tới tìm anh, mẹ sẽ phát điên, có thể sẽ đánh chết cô, nhưng cô
đã không còn quan tâm nhiều đến vậy, cô nhớ anh trai, nhớ vô cùng!
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ chết cùng cha mất.
Đúng vào ngày sinh nhật của cô năm ấy, mưa trút xối xả, cô bất chấp tất cả, rời khỏi ngôi nhà đó, chạy tới thành phố của anh.
Ngồi trên chuyến tàu hỏa đi lên phía bắc, trong lòng cô rất sợ hãi, bởi vì
cô chưa từng rời xa nhà để đến một thành phố hoàn toàn lạ lẫm như vậy,
nhưng cô tự nhủ, chỉ cần tới bên anh thì chẳng phải sợ gì nữa…
Đoàn tàu băng qua hết ga này tới ga khác, có trạm dừng quen, có trạm không
quen, từng trạm, từng trạm cứ vụt qua trước mắt. Cứ qua một trạm, cô lại cách nhà một xa, cũng là gần anh hơn một chút, chỉ cần nghĩ như vậy, cô lại có thể chờ đợi được.
Nhà ga Đài Bắc to hơn cô tưởng, người ở đây rất đông, rất hỗn loạn, hoàn toàn khác với Bình Đông. Cô nhìn tới
nỗi choáng váng, hỏi vài người, ngồi nhẩm vài chuyến xe bus, cuối cùng
cũng tìm thấy nơi anh trai sống.
Đó là một tòa nhà có vẻ cũ kỹ,
cô không biết mẹ có gửi phí sinh hoạt cho anh không, sống trong thành
phố lớn này chắc chẳng dễ dàng gì. Anh phải nộp học phí, tiền thuê
phòng, ngoài ra còn những nhu cầu thiết yếu khác trong sinh hoạt…
Có điều, không sao cả, cô đã tốt nghiệp trung học rồi, ba năm nay cô vừa
học vừa làm, cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, cô không muốn học
tiếp, dù sao học hành cũng không nằm trong phạm vi hứn