
Khi đó sự kiện ngày 11 tháng 9 cũng đã trôi qua rất lâu, chắc hẳn là không có gì phải lo ngại nữa rồi.
“Chỉ cần qua thời hạn 5 năm, cậu sẽ vĩnh viễn cùng tớ ở chung một chỗ đúng không?” Hắn không chút chần chừ liền nhảy thẳng vào vấn đề chính.
“… …”
Trông thấy tôi không có bất cứ hành động phản kháng nào, hắn nhanh chóng cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi một cái.
“5 năm, liền 5 năm. Chúng ta một lời đã định rồi đó nhé.”
Tôi vươn tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của chính mình lần thứ hai mà không nói được lời nào. Tên tiểu quỷ đáng ghét, lại ăn đậu hũ của ta nữa rồi.
Hắn tâm tình vô cùng phấn chấn, nắm chặt tay tôi thẳng tiến đến trường.
Lúc bấy giờ tôi không thể làm gì khác hơn là đành phải mang theo vẻ mặt của một cô dâu mới cưới đi bên cạnh hắn, đồng thời ủy khuất tiếp nhận những ánh mắt tò mò cùng kinh ngạc của những người xung quanh.
… Tuy rằng hiện tại đang là mùa đông nhưng ánh mặt trời thật sự rất rực rỡ và ấm áp.
Tốt thôi, tớ liền thử chờ cậu 5 năm. 5 năm sau nếu như cậu là người buông tay trước, thì tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ… không bao giờ quay đầu lại.
Thời gian cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua, 3 tháng sau ngày chúng tôi
chính thức hẹn hò, bản thân tôi bắt đầu phát hiện ra một điều, muốn bảo
trì vị trí đứng thứ nhất toàn trường vốn đã không còn dễ dàng như trước a ~
Nghe đến đây, chắc mọi người đều nghĩ rằng trong thời gian qua do tôi chỉ mải mê lo yêu đương cho nên đã bỏ quên việc học tập đúng không? Nguyên nhân thật sự chính là năm nay vốn đã là năm cuối cấp của chúng tôi tại khối sơ trung bộ, vì vậy càng ngày lại càng có nhiều
môn học hơn. Ngẫm lại nếu như muốn tiếp tục giữ vững thành tích như hiện tại tôi quả thật không thể làm gì khác hơn là đành phải cố gắng và nỗ
lực gấp bội.
Còn tên nhóc thiếu thước kia thì sao? Mặc
dù hiện tại chúng tôi ai nấy cũng đều rất bận rộn vì việc học tập, nhưng hắn mỗi ngày vẫn rất đúng giờ mà đứng chờ tôi ở trước ngõ, mặt khác
cũng ngẫu nhiên sờ sờ mặt của tôi, ngẫu nhiên ôm tôi một cái, ngẫu
nhiên… Cuộc sống của cả hai chúng tôi lúc bấy giờ có thể nói là tràn
ngập màu hồng nga!
Có đôi lần tôi từng tò mò hỏi hắn, “Vì sao cậu lại thích tớ? Thích tớ ở điểm nào?”
Mỗi khi tôi đề cập đến vấn đề này hắn chẳng những không có trả lời mà còn
giương bộ mặt than đen xì xì kia nhìn tôi một cách vô cùng kỳ quái.
Tên nhóc chết tiệt kia, cậu thật sự không đáng yêu một chút nào nga.
… Đối với cậu việc thỏa mãn nội tâm non nớt của một cô gái trẻ liền thống khổ như vậy ư?
——————————–
Ngay khi đại hội tổng kết học kỳ II vừa mới kết thúc, vì muốn động viên tinh thần cho các học sinh ban 1 đã rất cố gắng học tập trong suốt một năm
qua, cho nên thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi đã quyết định trích toàn
bộ số tiền thưởng năm nay của chính mình để tổ chức một cuộc dã ngoại 2
ngày 1 đêm tại bờ biển!
Vào ngày khởi hành, lớp chúng
tôi xếp thành hai hàng, một hàng bao gồm mười người hưng trí bừng bừng
chuẩn bị hướng về phía bờ biển mà xuất phát, ngoài ra đi theo bên cạnh
còn có vị hai thầy cô giáo phụ trách về vấn đề an toàn, điều đáng tiếc
nhất chính là thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi do sáng sớm hôm ngày ấy
có việc bận đột xuất vì vậy không thể làm gì khác hơn làđành phải ngậm
ngùi mà quay trở về.
Sau khi đã trải qua hơn 3 giờ sốc nảy cực kỳ vất vả, chiếc ôtô của lớp chúng tôi rốt cuộc cũng đã đến nơi.
Thế nhưng vừa mới bước chân xuống xe, cảnh tượng đầu tiên đập vào trong mắt liền khiến cho mọi người không khỏi đen mặt.
Thầy chủ nhiệm à, thật không ngờ rằng thầy lại là một người keo kiệt đến như vậy nga.
Địa điểm của cuộc dã ngoại lần này vốn không phải là một bãi biển tràn đầy nắng vàng và cát trắng như mọi người vẫn hằng mong đợi mà ngược lại
chính là một cái vịnh nhỏ có thể nói vô cùng hẻo lánh và hoang vắng,
chẳng những xung quanh không có lấy một cành cây ngọn cỏ nào, thêm vào
đó nước biển lại vừa đen ngầu vừa sâu thẳm, chỉ cần liếc mắt nhìn sơ qua cũng đủ biết không có loài tôm cá nào có thể sống nổi dưới đó rồi…
Một trận gió lạnh thổi qua —
Cả hai mươi người chúng tôi cứ đứng hóa đá như vậy một hồi lâu. Đến tận
giờ phút này tôi rốt cuộc mới hiểu được lý do vì sao thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi lại bận việc đột xuất trước khi khởi hành a ~
Thật, thật là không còn gì để nói! Xem như em đã nhìn lầm thầy rồi!
Đứng ở bên cạnh tên nhóc thiếu thước kia bỗng nhiên vỗ vỗ vào vai tôi, đồng
thời nhếch môi cười khẩy, “Cậu hiện tại còn muốn đi du lịch hai ngày một đêm ở nơi này nữa hay không?”
Tôi một bên vò đầu bức
tóc, một bên tức giận nói, “Chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho thầy
giáo chủ nhiệm một cách dễ dàng như vậy!!!”
Lời ấy vừa nói ra ngay lập tức nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ phía mọi người.
Lúc bấy giờ cặp mắt kính của bạn tốt Vương Mộc Mộc chợt lóe lên, “Kế tiếp chúng ta tính sao đây? Dẹp đường hồi phủ ư?”
Khó khăn lắm mới có dịp được đi chơi xa như vậy mà hiện tại đã liền phải
trở về rồi sao? Tôi lắc lắc đầu, cố gắng tập trung suy nghĩ xem rốt cuộc xung quanh nơi này còn có địa điểm nào có thể