
c thấy người, như vậy sẽ
không bị người khác chê cười là không có quy củ.
Vừa nói vừa đẩy Tương
Nhược Nam vào trong.
Tương Nhược Nam buồn bực
lùi vào, thầm than cổ đại này thật đúng là nhiều quy củ.
Bỗng nhiên cảm giác trên
trán hơi xót, nàng sờ sờ lên trán. Vết thương tuy đã được Phương mụ mụ dùng tóc
che đi nhưng chỉ cần để ý vẫn có thể nhìn ra.
Nàng rất tò mò không biết
Hầu gia này sẽ giải thích thế nào với Hoàng thượng và Thái hậu.
Phía sau, Vu Thu Nguyệt
nghe được có chút động tĩnh liền tới gần cửa sổ xe, nhỏ giọng hỏi nha hoàn Ngọc
Liên bên người.
-
Ngọc Liên, bên ngoài có chuyện gì?
Ngọc Liên áp sát cửa sổ
xe nhỏ giọng nói:
-
Tiểu thư, là phu nhân vươn đầu ra cửa sổ nhìn đông nhìn tây bị hầu gia thấy nên
nãi nãi (bà vú) của nàng mới nhắc nhở. Hầu gia có vẻ rất tức giận.
Vu Thu Nguyệt lạnh lùng
cười. Hầu gia từ nhỏ đã thủ lễ, ghét nhất kẻ không biết lễ nghĩa. Hôm nay,
Tương Nhược Nam chắc chắn càng làm Hầu gia chán ghét.
Nàng nhớ lại sáng nay
mình phải quỳ xuống mà sầm mặt nhưng lập tức lại nghĩ khác. Cuộc sống còn dài,
Tương Nhược Nam không được Hầu gia sủng ái, một ngày nào đó, nàng có thể đoạt
lại tất cả những thứ vốn thuộc về mình.
Xe rất nhanh đã tới hoàng
cung đến trước Dưỡng tâm điện. Hoàng thượng chưa hạ chỉ, ba người bọn họ đứng
trong Dưỡng Tâm điện chờ đợi.
Mỗi người mang theo một
hạ nhân hầu hạ bên người, còn lại đều đứng ngoài điện chờ.
Trong điện bài trí đơn
giản nhưng khắp nơi lộ ra vẻ tôn quý và hoa mỹ. Mỗi một chi tiết đều làm cho
người ta phải trầm trồ, khiến Tương Nhược Nam than thở hồi lâu. Hoàng cung đúng
là hoàng cung, quả nhiên là khí thế bất phàm.
Cận Thiệu Khang nhìn
Tương Nhược Nam hết nhìn đông lại nhìn tây không nhẫn nại được lên tiếng nói:
-
Thân là nữ tử cử chỉ phải đúng mực, đoan trang. Tương Nhược Lan ngươi hết nhìn
đông ngó tây, ngươi không thể yên ổn đứng trong này được sao?
Vu Thu Nguyệt bên cạnh
cười như không cười nhìn Tương Nhược Nam, khóe miệng có chút châm chọc.
Tương Nhược Nam là người
hiện đại, đột nhiên xuyên qua đến chốn này, lần đầu vào hoàng cung khiến nàng
có chút tò mò, những lễ nghi này trong lúc nhất thời sao có thể làm được.
Tương Nhược Nam trong
lòng có chút tức giận. Ta nhìn cũng không được? Tương Nhược Nam vừa muốn đáp
trả đã thấy bên ngoài có tiếng xướng:
-
Hoàng thượng giá lâm
Cận Thiệu Khang trừng mắt
nhìn nàng rồi vội vàng quỳ xuống. Tương Nhược Nam cùng Vu Thu Nguyệt cũng quỳ
theo.
-
Tham kiến hoàng thượng.
Một đôi giầy đen thêu tơ
vàng dừng lại trước mặt ba người, y phục màu vàng, tất cả đều dùng tơ vàng chỉ
quý thêu bức long đồ, sắc thái rực rỡ, quang mang chói mắt (ánh sáng).
-
Hãy bình thân. Giọng nói trầm thấp hùng hậu, chắc chắn là giọng của một nam tử
trẻ tuổi.
Người này quay lưng, ngồi
lên ngự án (bàn làm việc của vua)
Ba người đứng dậy, Tương
Nhược Nam lặng lẽ ngầng đầu nhìn cửu ngũ chí tôn trên cao kia.
Hoàng thượng ước chừng
25,26 tuổi, mày rậm, mắt to khí vũ hiên ngang, một thân long bào khiến hắn có
vẻ cao quý không ai sánh bằng. Dù không tuấn mỹ bằng An Viễn hầu nhưng lại hơn
hẳn sự uy nghiêm, sắc bén.
Ánh mắt Hoàng thượng lướt
qua ba người, khi nhìn đến Tương Nhược Nam thì thoáng dừng lại một chút.
Tương Nhược Nam cảm giác
được ánh nhìn của Hoàng thượng, trong lòng vui một chút. Hoàng thượng nhất định
phát hiện vết thương trên trán ta. Con khỉ chết giẫm kia để xem ngươi ăn nói
thế nào với Hoàng thượng đây.
Cận Thiệu Khang tiến lên
vài bước, khom lưng hành lễ, cung kính tạ ơn, Hoàng thượng mỉm cười hỏi vài
câu, ánh mắt dễ dãi không giống Tương Nhược Nam tưởng tượng sẽ có cảnh tượng
trừng phạt, hỏi han gì hết.
Nữ tử chính mình tứ hôn
bị thương, thân là Hoàng đế sao lại giả như không biết? Chẳng lẽ Hoàng thượng
không hề phát hiện? Tương Nhược Nam nghi ngờ.
Cảnh Tuyên đế và Cận
Thiệu Khang nói chuyện vừa nhìn Tương Nhược Nam lại nhìn Vu Thu Nguyệt hai
người so sánh cao thấp rõ ràng. Một xinh đẹp như hoa, ôn nhu nhàn tĩnh, một da
đen thô lậu, tính cách thô lỗ. Chẳng trách An Viễn hầu bất bình. Nhớ ra chính
mình đem sự phiền toái này cho hắn, trong lòng Cảnh Tuyên đế dù ít dù nhiều
cũng có sự áy náy.
Vì áy náy nên giọng nói
càng nhu hòa, ban thưởng càng nhiều.
Tương Nhược Nam thấy
hoàng đế ban cho nàng vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc trong lòng hưng phấn.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều biết trong tay có tiền ắt có chỗ dùng. Hầu phủ dù có
phú quý nhưng nàng thứ nhất không phải là người nắm giữ, quản gia, thứ hai lại
không được sủng. Tiền này hoàng đế ban cho nàng dùng để phòng thân.
Đang nghĩ ngợi bên tai đã
nghe Hoàng đế nói:
-
Hai vị phu nhân đi Từ trữ cung trước đi. Trẫm còn có chút chuyện cần bàn với An
Viễn hầu.
Vừa nói vừa sai người dẫn
bọn họ đi.
Tương Nhược Nam cùng Vu
Thu Nguyệt quỳ xuống tạ ơn, từ tốn bước ra điện. Bên ngoài thái giám chờ sẵn
dẫn các nàng đến Từ Trữ cung.
Tương Nhược Nam rất muốn
thấy Thái hâu – ngọn núi dựa lưng của mình, vừa đi vừa suy tính làm thế nào để
không bị bại lộ thân phận. Mà đằng sau Vu Thu