
cười
đoan trang nhưng lại khiến người khác có cảm giác đây là người đàn bà khôn
khéo.
Bà ngồi ở ghế hồng mộc
khắc hoa, bên cạnh có một tiểu cô nương 15,16 tuổi. Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ
nhắn, da dẻ trắng trẻo, mắt hạnh mày liễu, miệng nhỏ nhắn như anh đào, là một
mĩ nhân cổ đại điển hình. Trong trí nhớ Tương Nhược Lan hiện lên đây là ái nữ
của Kiều thị, là đường muội của Tương Nhược Lan – Tương Phinh Đình. Lúc này
Tương Phinh Đình cười khanh khách nhìn nàng.
Thấy Tương Nhược Lan vào,
Kiều thị không nói chỉ cười, đứng lên kéo Tương Nhược Lan đến bên cạnh rồi ngồi
xuống, thân thiết hỏi mấy câu như là: “sống thế nào? Có quen không? Hầu gia đối
với ngươi thế nào?” tựa như mẫu thân với nữ nhi đầy sự hòa ái.
Tương Nhược Lan không có
thói quen kể khổ, cho dù có kể khổ cũng không phải là với kẻ đã chiếm đoạt tài
sản của nàng, lập tức tươi cười nói tất cả đều tốt.
Trong ấn tượng Tương
Nhược Lan, Kiều thị đối xử với nàng rất rộng lượng, cái ăn cái mặc của nàng so
với Tương Phinh Đình chỉ hơn chứ không kém. Nhưng dù Kiều thị thân thiết hòa ái
cũng khiến Tương Nhược Lan không chút thoải mái. Nàng cảm giác được người ở sau
lưng tính toán, chiếm đoạt tài sản của cháu mình tuyệt không phải là người thật
tâm đối xử tốt với mình.
Cùng Kiều thị hàn huyên một
hồi, Tương Phinh Đình lại kéo nàng đến phòng mình. Tương Phinh Đình kéo nàng
ngồi xuống bàn trà, sai nha hoàn bưng trà rồi sai tất cả hạ nhân đều lui xuống
như muốn nói với Tương Nhược Lan chuyện tư mật gì đó.
Đến khi bọn nha hoàn đều
đi hết, Tương Phinh Đình nhìn nàng, vươn tay cười nói:
-
Đường tỷ, người tạ lễ muội thế nào đây?
-
Tạ lễ cái gì? Tương Nhược Lan hồ đồ không hiểu
Tương Phinh Đình chớp
chớp mắt, cười cổ quái:
-
Nếu không phải ta dạy tỷ cách đó, tỷ bây giờ có thể như nguyện thành Hầu phu
nhân sao?
Nghe những lời này, trong
đầu Tương Nhược Lan lại hiện lên một đoạn trí nhớ. Trong trí nhớ là Tương Phinh
Đình dạy Tương Nhược Lan tạo cơ hội cùng Hoàng thượng tỷ thí bắn tên. Sau khi
thắng buộc Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.
Tương Nhược Lan ngồi
thẳng đơ, nhìn Tương Phinh Đình đánh giá một phen. Mới 15,16 tuổi có thể nghĩ
ra biện pháp như thế, thật không đơn giản.
Chỉ là nàng ta làm như
vậy có phải vì tốt cho Tương Nhược Lan không? Nàng chẳng lẽ không biết làm như
vậy, thứ nhất Tương Nhược Lan tại Hầu phủ sẽ bị đối đãi ra sao? Mặt ngoài là
giúp nàng đạt được tâm nguyện nhưng thực tế thì thế nào. Tính cách Tương Nhược
Lan dù chủ yếu là do tự mình mà nên nhưng chắc chắn nữ tử trước mắt cũng có
phần không nhỏ.
Trong Tương Nhược Lan
lạnh xuống, nhìn nữ tử trước mắt mà lòng có chút đề phòng,
Tương Phinh Đình thấy
Tương Nhược Lan nhìn như xuyến thấu mình có chút không thoải mái. Cảm giác ngày
xưa đường tỷ ngu ngốc, thổ bỉ nay có chút khác thường, vẻ mặt quá trầm tĩnh,
ánh mắt quá sắc bén tựa như biến thành người khác.
Tương Phinh Đình rụt tay
về, cười khan nói đùa:
-
Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên những điểm tốt của muội nhanh như vậy
Tương Nhược Lan nhìn nàng
một hồi rồi đột nhiên nói:
-
Sao có thể. Chỗ tốt của muội đương nhiên ta nhớ rõ.
Lại hỏi:
-
Không biết muội muội muốn tạ ơn như thế nào?
Tương Phinh Đình sóng mắt
lưu chuyển, vô hạn kiều mị cười khẽ nói:
-
Cái này tạm thời cứ nhớ đó đã, sau này nếu tiểu muội có việc cần nhờ cậy tỷ, tỷ
đừng từ chối là được.
Tương Nhược Lan cũng cười
nói:
-
Tốt lắm, đến đó rồi hay.
Tương Phinh Đình nhìn
nàng, người hơi nghiêng về phía trước, dò xét hỏi:
-
Hầu gia thật sự đối tốt với tỷ tỷ?
Lúc này, Tương Nhược Lan
đã sinh lòng đề phòng nên sẽ càng không nói thật:
-
Không thể nói là rất tốt nhưng cũng không tính là không tốt. Bằng không hôm nay
hắn cũng không theo ta về nhà.
Tương Nhược Lan nhìn nàng
cười không để lộ sơ hở.
Tương Phinh Đình nhìn kĩ
sắc mặt nàng, trong lòng biết Tương Nhược Lan vốn là người ăn nói bạt mạng vậy
mà giờ đây đã không còn là Tương Nhược Lan mà nàng biết. Nàng thật ra không
nghi ngờ nhưng ánh mắt lại ngượng ngùng và thất vọng.
Tương Nhược Lan trong
lòng cười lạnh. Có một số người nhìn cũng không ra chỗ tốt cho dù đó có là thân
nhân của mình.
Tương gia đúng là không
tốt lành gì, sau này ít qua lại thì tốt hơn.
Hai người còn nói chút
chuyện phiếm, lát sau đã có nha hoàn đến mời các nàng ra tiền thính dùng bữa.
Vợ chồng Tượng thị và hai
huynh muội kia thần sắc khiêm cung cùng Hầu gia và Tương Nhược Lan ăn cơm trưa.
Trên bàn, mặt Cận Thiệu Khang không có lấy chút ấm áp khiến cho cha con Tương
Hoài Viễn cố ý lấy lòng cũng sượng sùng. Kiều thị lại ra vẻ ân cần chiếu cố
Tương Nhược Lan, phi thường từ ái.
Mà Tương Nhược Lan cùng
Cận Thiệu Khang cũng không nói một lời. Có điều mọi người đều biết Cận gia quy
củ nghiêm ngặt, ăn cơm không được nói chuyện nên cũng không nghĩ nhiều.
Không khí bữa
cơm vừa quỷ dị lại vừa xấu hổ cuối cùng cũng chấm dứt.
Sau khi ăn xong, Cận
Thiệu Khang cùng Tương Nhược Lan lên xe về phủ.
Lúc trở về vẫn là ngồi xe
ngựa của Tương phủ nhưng Cận Thiệu Khang lại muốn đánh ngựa, không cùng T