80s toys - Atari. I still have
Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326670

Bình chọn: 8.5.00/10/667 lượt.

là trước một tiếng rưỡi bắt đầu, hành lý của anh đã gửi vận chuyển. Anh đứng trước vách tường thủy tinh ngắm nhìn trời xanh của Bắc Kinh, di động vang.

Anh chạy nhanh đến cạnh một màn hình TV trước mặt đang phát tin âm nhạc, chỗ đó có thể che giấu được âm thanh thông báo chuyến bay đang vang lên trong đại sảnh.

“Anh ở bên ngoài cùng khách hàng ăn cơm, em ở đâu?”

“Mua cho em cây kem hương vani đi, kẻ nói dối.”

Giọng nói thầm oán ở sau lưng anh vang lên, anh chợt quay đầu, cô ảo não trừng mắt liếc anh một cái. Xem vẻ mặt biểu tình trẻ con của cô, anh không khỏi cười rộ lên.

“Dịch Dương đưa em tới sao?”

“Tự em có chân.” Cô cũng không nhìn anh.

“Uhm, vậy là tự em tới.” Anh chạy tới cửa hàng đồ ngọt mua cho cô một ly kem.

“Em cũng không phải Thần Hành Thái Bảo[21'>.” Khẩu khí của cô rất lớn, khí thế bức người, “Vì sao muốn đi mà không từ giã?”

“Không phải là đi không từ giã, chờ sắp xếp ổn thỏa, anh sẽ liên hệ với em, cũng không phải là không trở lại.” Anh cho phép mình giúp cô lau đi mồ hôi trên trán. Cô chắc là chạy vội tới, khi nói chuyện còn đang thở hổn hển.

Cô bĩu môi, “Anh người như vậy không tin được.”

“Anh tin được em là tốt rồi.” Anh cười khẽ, “Ở Auckland có bạn tốt không? Giới thiệu cho anh quen biết quen biết cái.”

“Ai để ý anh.” Miệng thì nói như vậy, tay lại từ trong túi xách lấy ra quyển sổ ghi chép nhỏ, “Đồng nghiệp trước kia, bạn học còn có chủ cho thuê nhà, anh nhắc tới em, bọn họ đều sẽ rất nhiệt tình.”

“Bọn họ là các anh hay là các cô?”

“Anh hy vọng là các anh hay là các cô?”

Anh cười hắc hắc, trêu tức nói: “Anh hy vọng là em.” Trong lòng anh căng thẳng, trong một khoảnh khắc xúc động, nếu cô nguyện ý, anh thật sự muốn cứ như vậy mà bắt đi cô, đi rất xa, đến một nơi mà không ai quen biết họ, họ là một đôi vợ chồng bình thường. Anh kiếm tiền lo cho gia đình, cô sinh cho anh con trai con gái, giặt quần áo nấu cơm.

“Kiếp sau đi!” Cô nghiêng đầu, liếc xéo anh.

“ếp sau em ở nơi nào, anh tìm không được em thì làm sao bây giờ?” Cái mũi lên men.

Cô đảo mắt, “Kiếp sau em biến thành một thân cây, mọc ở trước cửa nhà anh, bên trên nở đầy hoa. Nhớ kỹ nha, kiếp sau nếu trước cửa nhà anh đột nhiên mọc ra một gốc cây nở đầy hoa, nhất định là em.” Cô cười phá lên.

“Khẳng định nhớ kỹ, anh liếc mắt một cái sẽ nhận ra em, sau đó sẽ không lại bỏ qua lần nữa.” Anh mỉm cười vò đầu cô.

Cô nhìn anh mỉm cười.

Cô đưa anh đến bên ngoài phòng kiểm tra an ninh, chỉ nói một câu: “Thuận buồm xuôi gió!” Nhìn anh đi vào phòng chờ bay, cô lại đứng một hồi. Khi cô xoay người rời đi, anh yên lặng đứng ở cách đó không xa, si ngốc nhìn theo bóng dáng của cô.

Kiếp sau, cây nở hoa, trong đầu anh quanh quẩn truyện cười của cô.

Trước khi vào đăng ký, anh đi một chuyến vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt một lần, làm cho một dòng chảy ấm nóng trong hốc mắt, rửa trôi đi. Một hồi phong ba ở hôn lễ cuối cùng vẫn quét đến Thanh Đài.

Sáng sớm, tiếng hét của Tô Hiểu Sầm liền văng vẳng ở Bắc Kinh, Diệp Phong híp mắt, hít thở nhẹ nhàng, đợi tới khi Tô Hiểu Sầm thở dốc, mới từ tốn hỏi một câu: “Mẹ, mẹ còn có chuyện gì muốn dặn dò nữa không?”

Tô Hiểu Sầm thậtự là tức đến hộc máu, bà nghiêm trọng hoài nghi lúc trước khi mình sinh con ở bệnh viện, có phải bị người ta đánh tráo rồi không. Nhìn một bên đang uống trà uống thảnh thơi - Diệp Nhất Châu, bà thầm oán, có lẽ bà nên sinh một đứa con trai.

Bà muốn gọi điện thoại cho con rể tương lai.

Hạ Dịch Dương đang pha cà phê, nghe tiếng di động vang vội vàng chạy tới, vừa thấy dãy số, anh nhíu mày, đi vào phòng ngủ giúp Diệp Phong - lại chìm vào mộng đẹp kéo lại góc chăn, đóng cửa phòng, đi ra ban công nhận điện thoại.

“Haiz, Dịch Dương, con nói xem làm sao dì có thể sinh ra đứa con gái như vậy? Còn con, tại sao không ngăn nó lại? Chú Ngô có biết việc này không?” Tô Hiểu Sầm giống như liên châu pháo nổ oanh tạc lại đây.

Anh cười cười, nói trấn an: “Diệp Phong chính là thật tình như thế, con rất hiểu cô ấy. Không sao đâu ạ, trên mạng mỗi ngày đều có tin tức, qua vài ngày sẽ dần phai nhạt. Dì không cần lo lắng.”

Tô Hiểu Sầm thở dài, “Cũng chỉ có con có thể bao dung con bé thôi, cái kia ‘Tinh dạ vi quang’ nó còn muốn vào tiếp không?”

“Dì phải tin tưởng Diệp Phong, cô ấy hoàn toàn có năng lực vì những chuyện mình đã làm mà gánh vác tất cả hậu quả.”

“Được rồi, cùng lắm thì dì nuôi nó cả đời.” Tô Hiểu Sầm biết Hạ Dịch Dương ngầm ám chỉ, bà không nên nhúng tay vào chuyện này.

Hạ Dịch Dương không có nói cho bà biết, kỳ thật tình thế đã phát triển theo xu hướng vô cùng nghiêm trọng, Số điện thoại đường dây nóng ‘Đêm khuya khuynh tình’ đều bị một số phóng viên báo lá cải và những người hám chuyện chiếm trước, ‘Đêm khuya khuynh tình’ chỉ đành phải phát lại ghi âm trước đó, tạm thời đình chỉ trực tiếp. Mà trên mạng, dân cư mạng cũng vì điều traối để đào lên chân tướng câu chuyện này, đối với Vương Vĩ tiến hành bao vây tuốt xác, một ngày đã ra được một câu chuyện xưa.

Nhưng có chuyện thật ra được làm sáng tỏ, như chuyện Diệp Phong là sinh viên của Vương Vĩ, không phải người yêu, D