Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328335

Bình chọn: 10.00/10/833 lượt.

“Sau đó có phải anh sẽ bảo em đem cả sách hay đọc và quần áo hay mặc cũng chuyển sang đây luôn hay không?” Cô trêu tức nhìn anh.

Anh từ chỗ đối diện với nồi nước sôi nghi ngút quay người lại, “Đúng vậy! Đôi ta đều bề bộn nhiều việc, dọn dẹp một căn nhà so với dọn dẹp hai căn thoải mái hơn. Em sau này liền tận tình ngoan ngoãn ở lại nhà anh đi, nhà em anh sẽ thu dọn gọn gàng, cho anh mượn dùng vài ngày.”

“Cho thuê hả?” Cô chấp hai tay sau lưng, từng bước từng bước nhỏ áp sát về phía anh.

“Xem như vậy đi!”

“Cho ai thuê?”

“Buổi tối nói cho em biết. Ối, cái gì vậy?” Cô đột nhiên cúi đầu đem một cái gì đó lạnh lạnh nhét vào túi của anh.

“Thành phố Bắc Kinh hiện giờ ở chỗ này cải tạo nhiều quá, chỗ xây lên còn chỗ thì phá đi, muốn tìm chỗ làm cái chìa khóa cũng không dễ dàng. Em không phải là cố ý kéo dài không cho. Vui không? Đây là tư cách mà anh muốn.”

“Diệp Phong, thật ra không phải vì chuyện cái chìa khóa…”

“Em biết, em biết… Đừng nói nữa, đồ ăn sắp khét rồi.” Cô dựa vào sau lưng anh.

Anh cười cười, dùng sạn đem thức ăn đảo lên. Bên tai đột nhiên nghe được tiếng cô tựa như thở dài nói một câu, “Dịch Dương, ta sẽ quý trọng.”

“Cái gì?” Anh không nghe được rõ ràng.

“Không có gì!” Bên ngoài tiếng di động ‘Reng’ vang lên, cô chạy ra, thì ra là một tin nhắn, tin nhắn từ Biên Thành.

Thật sự rất kỳ quái, thời gian gởi tin là rạng sáng một chút, hiện tại đã gần mười hai giờ trưa, tin nhắn này ở trên đường chạy ước chừng mười một giờ mới tới.

“Sau khi mẹ qua đời, anh liền sống một mình, người thân duy nhất là người cô sống ở phía tây thành phố. Cô lo lắng cho anh, có khi chạy qua giúp anh nấu cơm, dọn dẹp một chút nhà ở. Thật sự cũng không cần, anh có thuê người giúp việc theo giờ, nói gì thì cô cũng đã cao tuổi. Nhưng mà cô vẫn thực kiên trì. Có lẽ đây là tình thân, mặc kệ là khi nào, cũng không cách nào bỏ mặc!”

“Đang chơi trò chơi sao?” Hạ Dịch Dương tắt bếp, quay đầu lại, Diệp Phong đưa lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích.

“Không phải.” Cô lại nhìn thoáng qua tin nhắn, sau đó chậm rãi ấn nút xóa, mặc kệ trong lòng nhàn nhạt đau đớn, khép lại di động, quay đầu lại, “Cơm xong rồi sao?”

Đây là Biên Thành vì đêm đó đột nhiên xuất hiện giọng nữ mà giải thích với cô. Có cần thiết phải vậy sao? Người phụ nữ đó là cô của anh, hay là người phụ nữ của anh, thì cũng có liên quan gì đến cô? Trong sáu năm này, sau Hứa Mạn Mạn, có người phụ nữ khác xuất hiện hay không, anh sống vất vả hay là vui vẻ, cô cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết. Anh cùng Diêu Hoa, lấy chữ từ tên của hai người ghép thành tên công ty, công ty Hoa Thành, một người là chủ tịch, một người là tổng giám đốc, chủ tịch phải nhìn sắc mặt tổng giám đốc, chỉ điểm này thôi, đã làm cho người ta không thể không suy nghĩ đến cuộc sống hỗn tạp.

Như vậy Biên Thành là dạng người gì, cô không muốn tìm hiểu. Cô chỉ biết chàng trai ôn nhu lúc trước đã từng trân trọng yêu quý cô, đã chìm đắm giữa dòng sông thời gian, cuối cùng không thể tìm lại.

“Làm sao vậy?” Anh nhìn cô khóe mắt hồng hồng, còn không ngừng hít cái mũi.

“Không có.” Cô lắc đầu, cố gắng nhấm nuốt cơm trong miệng. Đây là Dịch Dương vì cô làm, một hạt, cô cũng không có thể lãng phí.

Hạ Dịch Dương đề nghị muốn đưa cô đi thăm trưởng bối, cô từ chối, tự mình đón xe đi qua. Ngô Phong cùng Hạ Dịch Dương hẳn là quen biết, nếu anh cùng đi, Ngô Phong và dì Tần nhất định sẽ gặng hỏi tới nơi tới chốn, cô thành thật cũng không có vấn đề gì, nhưng mà trong lúc nhất thời, lập tức sẽ truyền đến tai Tô Hiểu Sầm nữ sĩ, người lo chuyện lớn như thế, chỉ sợ Tô Hiểu Sầm dù bận việc, cũng sẽ quăng hết tất cả, bay đến Bắc Kinh điều tra Hạ Dịch Dương, nếu vừa lòng, sau đó nhất định nói cô hai mươi bảy tuổi là quá lớn, thúc giục hai người lập tức kết hôn.

Tuy rằng thật sự không còn nhỏ, nhưng kết hôn, lại như một sự kiện vẫn còn thực xa xôi. Hơn nữa cô tạm thời không nghĩ để cho ba mẹ biết đến

Nhà Ngô Phong nằm trong một khu biệt thự nổi tiếng ở Bắc Kinh, sân vườn rất rộng, có bể bơi, sân cỏ, bốn phía còn có một số cây xanh cao lớn cành lá rậm rạp tươi tốt. Bình thường trong nhà rất lạnh lẽo, Ngô Phong thường xuyên đi công tác, dì Tần cũng bận việc, trong nhà chỉ có một người giúp việc giữ nhà. Hôm nay dường như rất náo nhiệt, Ngô Phong đặt một cái lò nướng trên mặt cỏ, bên cạnh cái bàn ăn dã ngoại đơn giản, bày ra một bàn bia, đồ uống, dì Tần và cô giúp việc đã hoàn tất việc xiên thịt, còn có một bàn rau dưa ngon lành đặt ở bên cạnh.

Mặt trời dần ngả về tây, ngồi cạnh bể bơi, ngắm bầu trời hoàng hôn vàng rực, nhìn lại mặt nước xanh lam, nhàn nhã uống một cốc bia, gió đêm thổi qua, có loại cảm giác thư giãn thích thú mà đã lâu không có.

“Hôm nay có rất nhiều khách tới hả dì?” Diệp Phong hỏi dì Tần.

Dì Tần không sinh em bé, dáng người được chăm sóc rất tốt, người lại rất thời trang, nhìn qua trẻ rất nhiều so với tuổi tác thực tế. “Chỉ có Tần Phái, ngoài ra không có ai khác đâu.”

“Tần Phái?” Diệp Phong chớp mắt, “Cái người lúc trước đưa MTV cho cháu xem hả?”

Dì Tần nở nụ cười, “Dì còn tưởng rằng ch